Tội Cho Cô Gái Đó

Chương 49 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Runa làm mẹ tiếp vào mùng 4 tháng 2 âm lịch. Và cả Cry em gái cô cũng sẽ sinh con vào đúng ngày Runa.



Sắp tới ngày dự sinh nhưng bụng cô chẳng hề có động tĩnh. Bây giờ bà Tú Mộc Lan đã rút khỏi tuyến hai, không cần lên lớp dạy nữa, bà không an tâm nên đến chỗ Rer và Cry để chăm sóc hai cô từ rất sớm. Tối thứ bảy, hết giờ làm thì cũng tới chỗ con trai Rer và Max nghỉ cuối tuần luôn. Ông Ám Dạ Hoắc yêu hai đứa cháu với con trai con dâu như sinh mạng của mình, ngày nào cũng phải đến thăm mấy lượt. Bởi vì trước đây hai ông bà đã chưa chăm lo cho Runa khi cô sinh đôi Ran và Ren thế nên bây giờ họ mới có thể có cơ hội đó.



Cry lẳng lặng hỏi Max rồi nhìn xang chị mình với anh rể: “Các anh nói xem, khi em với chị sinh con thì họ có thể giúp gì?”



“Reo hò cổ vũ cho em.” - Rer và Max ung dung đáp.



"Ôi trao các cô cứ sinh đẻ cho hết trứng đi chúng tôi không theo nổi nhưng Đồng Đồng nhà tôi đặt một chân trước rồi nha Runa và Rer "-Đức ôm đứa con gái bé bỏng của mình lên chomọi người coi. Con bé mới 2 tuổi thấy ba nói đến mình với mọi người liền xấu hổ đưa đôi tay bé con lên vén tóc lên duyên dáng làm cho mọi người phì cười.



"Con...con sẽ lấy Đồng Đồng mà huhu "- lúc bấy giờ một giọng nói trẻ con từ cửa vọng vào khiến tất cả mọi người dừng cười nhìn lại là một cậu bé trai trắng trẻo tóc xoăn bụ bẫm.



"A! Phong Dũng sao cậu lại ở đây?"- Đồng Đồng ngẩng đầu lên từ cổ của ba Đức lên nói.



"Đồng Đồng tớ không cho phép cậu gả cho ai khác ngoài tớ....cậu không chịu trách nhiệm với tớ à....òa òa.- Cậu  bé Phong Dũng đó chạy tới làm nũng kéo tay Đồng Đồng khiến cho mọi người cũng chỉ hơi nhíu mày.



"Ơ cậu thật là....mọi người đang ở đây đấy "- Cô bé ra vẻ người lớn lấy hai tay đập lên trán.



"con là ai"- Lúc bấy giờ Ngọc Anh cũng không nhịn được vẻ tức cười nữa liền lên tiếng hỏi.



"Dạ...hic... con tên Hoàng Phong Dũng tên thường gọi là Du Du, sinh ngày 10/05/2026 năm nay tròn  2 tuổi. Học sinh trường mẫu giáo Linh Lung lớp Hoa Hồng cùng lớp với Đồng Đồng. ba con là Hoàng Phong má con là Nguyễn thùy Dung, nhà con ở Số nhà 70 Phố Anggo Luân Đôn. Con cao 1m20 và 17 kg ạ...."- Phong Dũng giới thiệu một hồi cậu liền thở hổn hển không ra hơi khiến cho mọi người thoáng ngỡ ngàng.



"này Tiểu Du Du mẹ tớ chỉ hỏi cậu tên gì thôi mà cậu có cần phải nói dõ ra như vậy không "-Đồng Đồng nhéo vào tay Du Du cái khiến cậu đau lè lưỡi.



"Hoàng Phong? "



"Nguyễn Thùy Dung?"



Hai cái tên này tự nhiên dấy lên hứng thú cho mọi người nhất là Đức Max Cry Runa Rer và Tuấn.



"Quen "



"Rất quen "



"Quả thực là nghe lâu rồi"



"Đâu ta?"



"Ai cơ??"



"Quá quen là đằng khác "



"Hả??..."



Hàng loạt câu hỏi bị chặn họng bởi câu trả lời kia khiến tất cả nhìn ra cửa thấp thoáng thấy bóng dáng 1 đôi vợ chồng. Liền giật mình kinh ngạc nhìn lại cậu bé Phong Dũng kia thực là...



"Y đúc"



Runa thốt lên khiến mọi người chăm chú nhìn vào hai người ngoài cửa đang tiến vào.



"Tiểu Du Du mẹ bảo con làm sao dọn nhà xong mới được đi xang nhà hàng xómcơ mà."- Dung trách mắng con trai



"Thôi em thằng bé cũng chỉ làxang chơi nhà bạn thôi mà ai ngờ lại là người quen cả " - Hoàng Phong nhìn con yêu kiều rồi nhẹ giọng nói.



"Nhưng mà con nó  không nói gì mà đã chạy đi rồi "



"Ba mẹ con xin lỗi nhưng con tới tại vì con không muốn Đồng Đồng gả cho ai khác ngoài con cả...huhu "- Phong Dũng xà vào lòng bố khóc mếu mao



"Tiểu Du Du cậu đừng có mà lúc nào cũng khóc lóc được không hả!!!!!"- Đồng Đồng tức tối kéo áo gằn giọng nói.



"Ô vậy hả vậy cho chúng tôi gửi xính lễ trước nhá vợ chồng Đức - Anh "-Phong cười cười nói lau nước mắt cho con trai bé bỏng.



"Ha..ha thôi được rồi hai người cũng không báo tiếng nào mà lại sinh con thế này rồi nhớ đấy đãi mọi người gì đi đã thế còn dọn về sống chung cùng phố cạnh nhà với tụi này nữa quả thật gan to còn dám nói xính lễ cưới xin công chúa của tôi nữa"- Đức vui vẻ tươi cười ra đón hai người vào trong nhà ngồi.



"Thế nào mà kêu lúc trước mời chúng tôi đi đám cưới mà lại không tổ chức nữa vậy hả làm tụi này vận diện đẹp đẽ các thứ thế mà bị ăn quả bùng "-Tuấn và Max ra đấm thụi vào vai của Phong làm anh phì cười đau khổ quay xang vợ cậu cầu cứu "Vợ"




“Tao cũng là con gái.” - Đồng Đồng  vẫn không phục.



“Ỷ đông hiếp yếu thì cũng chẳng có gì ghê gớm.” Một cậu bé cao hơn Ran một cái đầu dang hai tay, che trước mặt cô như một thiên thần.



Có lẽ khí thế lạnh lùng của cậu khiến cặp sinh đôi hoảng hốt, hai đứa bé đó ném quà vặt lại rồi chạy luôn.



Cậu bé nhặt quà vặt lên, quay đầu nhìn Ran.



“Em ngã có đau không?” Cậu mỉm cười với Ran, hàng mày đẹp hơi cong cong.



“Không ạ, chỉ bị bẩn quần áo thôi. Ừm, túi rách mất rồi, không ăn được nữa.” Ran nhìn món quà vặt.



“Ừ!” Cậu bé gật đầu, vứt quà vặt vào thùng rác ở gần đó, xoa xoa tay rồi lấy một hộp chocolate từ trong túi ra, “Ăn cái này nhé!”



“Cảm ơn!” - Ran tò mò nhìn cậu bé, hình như cậu còn cao hơn cả Đồng Đồng, quần áo cũng sạch sẽ gọn gàng hơn  Phong Dũng cậu đứng trước mắt Ran, tuấn tú hiên ngang, rực rỡ như ánh mắt trời.



“Nhà anh cũng ở đây sao?”



“Không, nhà anh ở.” Cậu bé thấy Ran không bóc được túi chocolate, “Ở đây có một cái mép, em xé nhẹ ra là được.”



Anh ấy giỏi quá! Giỏi thật đấy!



“Nhà em cũng không ở đây, nhà em cũng ở Mỹ.”



“ở châu lục nào?”



Vấn đề này của cậu khiến Ran ngẩn ra, “Thế giới có nhiều châu lục à?”



“Thế giới chỉ có năm châu lục thôi.” Cậu bé nhìn đôi mắt đảo quanh của Ran, mỉm cười, bước tới xoa đầu cô bé, “Anh tên là Trần Thuần Mặc em cứ gọi anh là Tiểu Mặc, em tên gì?”



"Ám Thiên Ý hay còn gọi là Ran.”



Cậu bé nở nụ cười, quay đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đi về phía mình, “Mẹ anh đến rồi!”



“Mẹ em cũng đến rồi!” -Ran cười, vẫy tay với Runa đang đi từ một phía khác tới.



“Runa!”



“Mai!”



Hai bà mẹ nhìn nhau, đều sững sờ, sau đó đồng thanh thốt lên.



“Về Mỹ từ bao giờ thế?” Sau khi Mai và Tuấn về Việt Nam vì bệnh tình của ông nội Mai thì cũng đã được 2 năm.



“Đây là bé Ran sao?” Cô thấy Ran đứng bên cạnh, cô bé có đôi mắt to giống hệt Runa.



“Không thừa nhận cũng khó.” Runa cười.



Mai thở dài: “cậu vẫn vui vẻ hoạt bát như hồi trước, tốt quá! Mà cũng là bà mẹ 3 đứa con rồi ý. Vậy còn Ren với bé con Rin đâu?”



“Ren đang trên nhà coi tivi còn Rin con bé đang được mẹ chồng bế.Cậu cũng thế, vui tươi, tự tin hơn ngày trước nhiều. Anh Tuấn cũng về với cậu ư?”



“Anh ấy có một buổi tọa đàm ở Luân Đôn, mấy ngày nữa sẽ tới đón mình và cháu về sống ở Mỹ cùng mọi người.”



“Thế chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm nhé!”



“Tối nay được không, trưa nay mình còn có việc.”



Hai người nói vài câu rồi mới nói lời từ biệt với nhau.



Ran vừa đi vừa quay đầu, Tiểu Mặc cũng đang quay đầu nhìn côbé. Trái tim bé nhỏ của cô bỗng đập liên tiếp rồi khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ hồng.



Ran rất khâm phục cậu, cậu chẳng cần đánh nhau nhưng có thể khiến cặp đôi kia phải lùi bước, xem ra đúng là “Quân tử” thật rồi! Đúng là vị cứu tinh của đời cô rồi.