Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 251 : Huyết trận

Ngày đăng: 22:56 07/03/21


Càng lúc Lăng Huyền Phong càng thấy hiếu kỳ về thân phận của vị Ôn đại sư này. Hắn chắc chắn rằng một khi thân phận được hiển lộ, thì nó sẽ là một sự kiện kinh thiên!



Lúc này 3 vị lão tổ của Long gia đã bị Vân Đỉnh Thiên bán hành cho ngập mồm, sắc mặt ai nấy khổ không thể tả, mang một chút tức giận. Cũng phải thôi, đám lão già cao cao tại thượng tu vi đến Thánh cảnh, không ngờ lại bị một tiểu bối tu vi Đế cảnh nhét tỏi vào mồm. Phật gia còn có 3 phần nộ khí, mà bọn họ không phải Phật. Tuy rằng tức giận, nhưng bọn hắn không có cách nào, dính trúng nguyền rủa của Ôn đại sư, lực chiến đã bị giảm mạnh một mảng lớn.



- Tiểu bối to gan! Ngươi làm gì chúng ta thế này?



Long Chiến lão tổ sắc mặt đỏ bừng vì tức giận.



Lục Gia Nhất ở một bên khuôn mặt tuấn tú cười nhẹ:



- Không có gì cả, chẳng qua là cho các ngươi thưởng thức một chút uy lực của thuật nguyền rủa của chúng ta mà thôi!



- Thuật nguyền rủa? Nó là cái gì?



Long Chiến lão tổ nhíu mày. Ma pháp sư từ trước tới nay lão đụng độ không phải ít, không phải một ngàn cũng có tám trăm. Nhưng đây là lần đầu tiên lão nghe thấy thuật ngữ này.



- Đúng! Thuật nguyền rủa! THật ra thì giải thích hơi lằng nhằng chút đỉnh. Nhưng nói ngắn gọn đây là ma thuật của hắc ám hệ, có tác dụng tiêu giảm đi lợi thế về lực chiến của đối phương, qua đó tăng khả năng chiến thắng cho phe ta!



- Ngươi...!!



Long Chiến không nói được lời nào. Thuật nguyền rủa này quá tà môn, cho dù Võ Thánh cũng tránh không thoát. Lúc này, chiến trường cơ bản đã được dọn dẹp sạch sẽ. Với sự giúp sức của Cái Bang, Phục Ma Hội và một số đồng minh khác, đám binh tôm tướng cua Nội Vệ Phủ và đám nhân sĩ giang hồ đồng ý gia nhập thế trận của Thôn Hài cơ hồ tiêu diệt sạch sẽ, chỉ còn lẻ tẻ vài mống sót lại bị bắt sống. Trong đó, đám người Thiên Kiếm Môn được chú trọng đặc biệt. Vì đã có hiềm khích từ trước, nên Lý thiếu chủ bị 3 cao thủ Võ Tôn vây công, kết cục là lao lực quá, để rồi bị Dương Quá một kiếm chặt đầu.



Chỉ đến khi Vân Đỉnh Thiên hành hạ đám lão tổ đến mức bọn hắn không khác gì đám khất cái thì Thôn Hài lập tức cười lớn:



- Ha ha ha ha ha! Đám chuột các ngươi hôm nay một tên cũng đừng hòng thoát!



- Thôn Hài! Ngươi nhìn lại đi, thế cục bây giờ là ai đang chiếm ưu thế?



Lăng Huyền Phong quát. Không hiểu vì sao trong đầu hắn nghĩ Thôn Hài vẫn còn giấu chiêu. Quả nhiên...



- Thì có sao chứ? Mất đi một đám phế vật này, bản tọa có thể thu nạp thêm. Bọn chúng là hàng tiêu sản! Đúng! Tiêu sản! Ha ha ha ha ha!



Vân Đỉnh Thiên tức giận, thi triển thân pháp đến cực hạn, muốn bắt lấy Thôn Hài. Tuy nhiên khi cách đối phương vài trượng, sắc mặt Vân Đỉnh Thiên đại biến:





- Sao có thể?



Lăng Huyền Phong cũng nhận ra biến cố. Toàn bộ người tại Hoàng Cung lúc này đang bị bao bọc trong một loại vòng tròn trận pháp đỏ như máu nào đó, ở bên ngoài vòng tròn, là đám người đeo mặt nạ sắt mà hắn đã từng nhìn thấy ở Lộc Đài.



- Chuyện gì xảy ra?



- AAA! Tại sao ta không di chuyển được?



- Mấy tên đeo mặt nạ này là ai?



............



Lăng Huyền Phong tức giận:



- Thôn Hài! Là ngươi giở trò quỷ?



- Đương nhiên! Các ngươi nghĩ sao về Huyết Trận này của bản tọa?



- Huyết trận?







- Đúng thế! Nhưng các ngươi cùng lắm chỉ là những đồ vật để ta sử dụng mà thôi. Bây giờ đến lúc ta cần, đương nhiên là hy sinh các ngươi rồi.



- Ngươi.... Lão phu hận a!!!



Không để các vị lão tổ nói thêm một lời, Thôn Hài trở tay, tức thì bọn hắn biến thành một đống huyết vụ. Mà Huyết Trận bao vây láy Vân Đỉnh Thiên vừa rồi còn bị nứt vỡ, nay đã được gia cố thêm. Lần này cho dù Vân Đỉnh Thiên có cố đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể cử động được.



- Ngươi... ngươi.. vậy mà Huyết tế luôn cả thuộc hạ của mình?



Cát Dụ Thành nuốt một ngụm nước bọt. Đám thủ hạ trung thành chiến đấu vì hắn đến chết, vậy mà hắn một chút nháy mắt cũng không, liền đem bọn hắn đi Huyết tế. Đây là bực nào tàn nhẫn a! Chỉ sợ rằng cho đến lúc chết, 3 vị lão tổ cũng không ngờ đến. Nếu có, thì bọn họ chỉ biết hối hận mà thôi. Nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận? Đã phóng lao phải theo lao. Một bước đi nhầm, liền là vạn kiếp bất phục.



- Bản tọa đã nói, nếu như chết hết đám này thì cũng có thể thu nạp thêm. Bọn chúng chỉ là con sâu cái kiến. Trước thực lực tuyệt đối, thì một vài mạng sống của mấy con kiến hôi có đáng gì?



- Ngươi... thật tàn ác!



- Ồ, quá khen rồi. Ha ha ha ha!!! Nếu bây giờ tiêu diệt được đám người các ngươi, hẳn là sau này không có ai có thể cản bước chúng ta được nữa.. Cũng may các vị nương nương chưa giáng thế, nếu không cũng là một đám phiền toái.



Lăng Huyền Phong kinh hãi:



- Tam đại yêu hồ cũng sắp hồi sinh sao?



Thôn Hài cười:



- Không tệ! Đát Kỷ nương nương, Muội Hỷ nương nương, còn có Tỳ bà nương nương! Đát Kỷ nương nương thì ta chưa rõ tung tích, bất quá nàng cũng sẽ không vượt quá phạm vi đế quốc này. Còn về phần Tỳ bà nương nương cùng Muội Hỷ nương nương, hiện tại các nàng vẫn còn trong đế đô! Ha ha ha!



Thôn Hài cười nói, bất giác nhìn về phía Vu Thiên Tuyết mà nói:



- Nha đầu, có phải thời gian gần đây, ngươi vẫn hay nằm mơ thấy ác mộng đúng không? Về việc ngươi cùng với 2 tỷ muội khác gặp nạn?



Vu Thiên Tuyết ở một bên sắc mặt trắng bệch:



- Sao... sao ngươi biết?



- Đương nhiên ta biết! Linh hồn của Muội Hỷ nương nương sau khi đến với thế giới này đã nhập vào ngươi. Còn Tỳ bà nương nương trước kia bị tên khốn Khương Tử Nha kia hại, thần hồn đã lưu trú vào Ngọc Thạch tỳ bà của tiểu nha đầu Thượng Quan gia kia!



Lăng Huyền Phong chấn kinh. Linh hồn của Đát Kỷ hắn đã lờ mờ đoán ra, tám thành chính là ở trong người Tô Mị! Bây giờ hắn vỡ lẽ, thì ra luồng năng lượng thần bí nằm trong người các nàng chính là yêu hồ chuyển thế! Còn Thượng Quan Hương, trước đây hắn thấy đàn tỳ bà của nàng có chút quỷ dị. Không ngờ chính là Tỳ Bà tinh hóa thành!