Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 252 : Thu Hồng Diệp tới

Ngày đăng: 22:56 07/03/21


- Ta... một thân công lực của ta... không điều động được!



Vân Đỉnh Thiên bị khoát chặt trong huyết trận, không những không thể cử động, mà một thân tu vi cũng bị phong bế. Hiện tại giống như cá nằm trên thớt vậy.



- Đương nhiên! Huyết trận của bản tọa sẽ phong ấn tu vi của ngươi lại. Bây giờ tiểu tử ngươi chỉ coi như là một phàm nhân mà thôi! Hắc hắc!



Thôn Hài cười lạnh, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi tiến đến gần. Đến chỗ của Vân Đỉnh Thiên, Thôn Hài giơ tay lên, tung ra một quyền



Phanh!



Cú đấm này thuần túy là sức mạnh nhục thân, không có một tia công lực nào. Vân Đỉnh Thiên bị đánh bay ra ngoài mười mét, huyết trận cũng bay theo khóa chặt lấy cơ thể hắn.



- Vân Đỉnh Thiên. Mấy quyền mấy cước này là đáp lễ vừa nãy ngươi đánh bản tọa! Ha ha ha ha ha!!!



Phanh! Phanh! Phanh!



Liên tiếp những cú đấm cú đá hạ xuống người Vân Đỉnh Thiên. Hắn không thể cựa quậy, tu vi cũng không thôi động được, chỉ có cách giơ đầu chịu báng. Cũng may thân thể hắn cũng coi như mạnh mẽ, chịu liên tiếp những cú đấm không khác gì những tảng đá ngàn cân nện vào người mà chỉ phun máu. Hành hạ Vân Đỉnh Thiên chán chê, Thôn Hài bẻ cổ kêu cái "rắc", quay sang chỗ Lăng Huyền Phong đang đứng.



- Tiểu tử! Lần trước không kiểm tra kỹ, lại để ngươi thoát được một kiếp. Yên tâm, hôm nay bản tọa có rất nhiều thời gian. Vì dám cả gan xen vào chuyện của Thái Sư, nên ngươi phải chết. Chậc chậc! Nếu như giết ngươi ngay tại chỗ thì có vẻ hơi buồn. Hôm nay bản tọa phải cho ngươi nếm mùi cực hình! Cũng là trả thù năm đó tổ tiên của ngươi đã một gậy đập nát thân thể cũ của bản tọa!



Lăng Huyền Phong sắc mặt khẽ biến:



- Ngươi chính là tên tướng quân Thương triều kia?



- Chính xác! Không ngờ tiểu tử ngươi cũng biết một số chuyện dó nha! Không sai! Năm đó bản tướng dẫn 20 vạn quân Thiên triều đến tiểu quốc Văn Lang của các ngươi. Không ngờ chỉ vì một chút sơ ý mà bị giết chết. Hôm nay tuy rằng không thể giết tiểu tử kia, nhưng có thể giết chết hậu nhân của hắn, bản tướng cũng vừa lòng! Ha ha ha ha ha!



- Hừ! Có giỏi thì giải huyết trận, đấu với bọn ta như những nam tử chân chính! Âm mưu quỷ kế cũng đáng mặt anh hào sao?



- Ha ha ha ha! Tiểu tử ngươi muốn kích nộ bản tọa hay sao? Không sao hết, cứ mắng cứ chửi, dù sao bản tọa cũng đâu phải anh hùng hảo hán? Bản tọa muốn làm kẻ gian hùng đó, sao không?



Lăng Huyền Phong sắc mặt hơi trầm xuống. Tên này cứng mềm không ăn, muốn kích đểu hắn cũng khó. Làm sao bây giờ? Hiện tại không có cách nào để phá giải cái Huyết trận chết tiệt này. Nếu như không phá trận sớm thì đi đời cả lũ.



- Hệ thống! Có cách nào phá trận không?



- Không có! Huyết trận này rất quỷ dị, nếu như không có tu vi Thánh cấp trở lên thì đừng mong phá!



- Sặc! Ở đâu kiếm ra Võ Thánh bây giờ đây?



- Ta cũng không có cách nào cả! - Hệ thống bó tay



Trong lúc Lăng Huyền Phong cùng hệ thống đang cãi nhau, Thôn Hài chậm rãi đi một vòng quan sát rồi vuốt cằm:



- Chậc chậc! Tiểu tử này dáng vẻ không tệ. Hay là bản tọa bỏ qua công đoạn tra tấn, trực tiếp giết ngươi, sau đó nhờ Thái Sư di hồn hoán vị vào trong cơ thể ngươi nhỉ? Ừm, cách này không tồi. Đúng! Cứ làm thế đi!





- Ngươi....!



- Ha ha ha! Tiểu tử ngươi kiếp sau nên nhớ kỹ: Muốn xen vào chuyện của người khác, trước tiên phải xem thực lực của mình có đủ hay không đã! À đâu? Tiểu tử ngươi làm quái có kiếp sau đâu? Một lát nữa bản tọa sẽ thu hút hồn phách của ngươi, sau đó cho vào luyện ngục tra tấn! Khặc Khặc Khặc!



Thôn Hài nở một nụ cười khiến ai cũng phải dựng tóc gáy, rồi hắn chậm rãi lấy một thanh đoản kiếm sau lưng ra.



- Hừm, thôi không tốn thời gian nữa, tiến hành thôi nhỉ.



- Không!



- Giáo chủ!



- Bang chủ!



- Tướng công!



Những người khác trông thấy cảnh này, liền gào thét trong tuyệt vọng. Bọn họ không muốn nhìn tràng cảnh sau đó, muốn xông lên trợ giúp, nhưng ngặt nỗi đang bị Huyết Trận phong tỏa, chỉ còn cách trơ mắt nhìn Lăng Huyền Phong chuẩn bị bị Thôn Hài giết.



Ngay lúc đoản kiếm còn cách cổ của Lăng Huyền Phong vài tấc, bỗng một giọng nói lạnh lùng vang vọng trong không gian:



- Ngươi nói đúng! Muốn xen vào chuyện người khác, còn phải xem thực lực của ngươi thế nào. Nếu hắn không được, vậy ta thì sao?



Xoạt! Xoạt! Xoạt!



Liên tiếp từng tiếng xé gió vang lên. Một bóng người cao gầy, đầu đội nón, thân mặc hồng y, lưng đeo một thanh Đường Đao xuất hiện trên tường thành. Thôn Hài nhìn thấy dáng vẻ người mới đến, sắc mặt đại biến:



- Thu Hồng Diệp!???





Thu Hồng Diệp cười nhạt:



- Một đám phế vật này cũng đòi cản được Thu mỗ sao? Hơn nữa bây giờ ngươi cũng chỉ có một mình, tự cầu nguyện đi.



Thôn Hài lạnh lùng quát:



- Thu Hồng Diệp! Hôm nay thua trong tay ngươi, Thôn mỗ coi như xui xẻo! Sau này chú ý nhớ đừng để lọt vào trong tay chúng ta! Hừ!



Thôn Hài hai tay kết thành một thủ ấn, thân hình của hắn tức thì biến mất. Thu Hồng Diệp cười:



- Bản lĩnh thế nào thì không biết, nhưng chạy cũng khá nhanh đấy!



Thôn Hài rời đi, như vậy nguy cơ cuối cùng cũng triệt để biến mất. Ở một bên Thu Diệp Hương la lớn:



- Đại ca! Đại ca!



Nàng khóc lớn chạy tới nhào vào lòng Thu Hồng Diệp. Hắn ta bị bất ngờ nói:



- Diệp Hương, là... là muội?



Thu Hồng Diệp kinh hãi. Năm đó khi đồ sát cả gia tộc, hắn bị khống chế thần trí nên không rõ. Sau khi tỉnh lại biết sự việc thì chạy mất,nghĩ là toàn bộ gia tộc không còn ai, nên bi thống suốt mấy năm trời. Hôm nay không ngờ lại gặp được muội muội của hắn. Khí tức này hắn không thể nhầm được. Không sai, chính là nàng!



- Muội còn sống ư? - Thu Hồng DIệp run giọng.



- Tên hỗn đản nhà huynh! Bỏ đi lâu như vậy, có biết muội đã sống những năm vừa qua như thế nào hay không? Đại bí mật kinh thiên như vậy mà ngươi giữ khư khư trong lòng! Ngươi muốn giấu ta đến bao giờ? Hại ta suốt những năm qua chỉ có mục tiêu tìm và giết ngươi đó biết không?



Nàng vừa khóc vừa kể khổ, trông thật đáng thương. Nghe muội muội mình nhõng nhẽo, biết là chân tướng Thu Hồng Diệp mỉm cười ôm lấy nàng.



- Muội muội ngốc. Những năm vừa rồi khổ cho muội rồi.



Thu Diệp Hương ngơ ngác nhìn vào đôi mắt đã biến thành màu trắng đục của đại ca mình, vừa nói vừa khóc:



- Đại ca! Huynh mới là khổ! Mắt của huynh bây giờ bị như vậy rồi, muội so với huynh cũng có là gì,



- Muội muội ngốc, đại ca đã quen rồi, yên tâm, đại ca không sao!



An ủi Thu Diệp Hương một hồi, hắn quay sang Lăng Huyền Phong:



- Lăng huynh đệ, các ngươi phải mau rời khỏi đây, đám thủ hạ của Ma giới sắp đuổi tới Triều Ca rồi!



- Cái gì?!



Lăng Huyền Phong chấn kinh, bọn chúng đuổi đến đây rồi sao?



- Đúng vậy, là Lang Binh của Lang tộc. Xem ra đã muộn, bọn chúng đã đến!



Lúc này, một binh sĩ hốt hoảng chạy tới:



- Cấp báo! Nguyên soái! Chúng ta đang bị bao vây! Yêu quái! Yêu quái!!