Tối Cường Dâm Đế

Chương 12 : Châu Tử Quỳnh xinh đẹp.

Ngày đăng: 01:31 27/06/20

"Tiểu Nha ngoan, lát nữa ngươi mang Trần Quân đi mua một ít y phục nhé!" Hồ Nguyệt Phượng nói.
Đối với Trần Quân, nàng có chút không biết xưng hô với hắn thế nào.
Gọi Tiểu Trần hay Tiểu Quân cũng cảm thấy tựa hồ khá lúng túng, hơn nữa không biết vì sao sâu trong nội tâm nàng lại không muốn gọi như thế, bởi nếu vậy bối phận hai người sẽ lập tức rõ rệt, nên chỉ có thể trực tiếp gọi thẳng tên hắn.
"A.. Được!" Hồ Nguyệt Nha thẹn thùng gật đầu.
"Để ta chuyển vào tài khoản của ngươi mấy vạn, mỗi tháng cũng sẽ tăng thêm tiền tiêu vặt cho ngươi. Dù sao ngươi cũng "đã lớn" rồi, nên biết cách chăm chút hơn cho bản thân!" Hồ Nguyệt Phượng tài đại khí thô, ánh mắt thâm thúy nói.
"Tốt..!"
Cái đầu Hồ Nguyệt Nha càng cúi thấp xuống, lời nói mang theo ngụ ý của mẫu thân, sao nàng có thể nghe không hiểu chứ.
"Không cần thiết, ta tự mình đi là được. Tiểu Nha nàng thân thể không tiện, sao có thể ra ngoài!" Trần Quân lắc lắc đầu, lời nói quan tâm khiến Hồ Nguyệt Nha có chút ấm áp.
Hồ Nguyệt Phượng lúc này mới nhớ đến con gái vừa mới phá thân, điên cuồng mệt mỏi cả đêm, bây giờ quả thực đi lại đã là một vấn đề, nên liền vỗ trán, sau đó lấy ra một tấm thẻ màu vàng đưa cho Trần Quân.
"Ân, mẫu thân quên mất. Đây là thẻ của ta, mật mã là 696969, ngươi cầm lấy, muốn mua gì thì mua, sau đó đưa cho nhân viên quẹt thẻ là được."
"Tốt!"
Trương Mẫn Nghi không lâu sau đó liền xách mông rời đi, Hồ Nguyệt Phượng cũng không ở lâu, thay đổi một thân y phục công sở xong liền đến công ty làm việc.
Nàng có khả năng kinh doanh rất tốt, không chỉ mở ra một cái nhà hàng năm sao nổi tiếng, chính mình còn quản lý một công ty chuyên thiết kế trang phục nữ giới, công việc hoạt động ổn định, ăn nên làm ra.
Nhìn xem căn nhà rộng rãi chỉ còn chính mình cùng với Trần Quân, Hồ Nguyệt Nha bắt đầu trở nên vô cùng mất tự nhiên, ánh mắt đảo quanh nhìn trời nhìn đất, im lặng không dám nói chuyện.
"Nữ nhi ngoan, đến đây!"
Trần Quân đột nhiên cười cười trêu chọc, khiến Hồ Nguyệt Nha có chút giật mình.
"A.. Quân ca ca, ngươi nói gì !!?"
"Ba ba gọi nữ nhi ngoan đến đây, ngồi bên cạnh ba ba?"
"Ngươi.. ngươi.. Ai là nữ nhi ngươi a?"
"Đêm qua ngươi gọi ta ba ba vui thích như vậy, lẽ nào ta nhớ lầm a?"
"Cái đó.. Ngươi là muốn ta gọi vậy để tăng thêm kích thích, cho nên ta liền gọi, ngươi đừng có quá đáng..!" Hồ Nguyệt Nha đỏ mặt xấu hổ, sau đó quay đầu muốn chạy trốn lên trên cầu thang. "Ta về phòng nghỉ ngơi, ngươi một mình chơi đi.. A.."
Chạy được một bước, bên dưới hạ thân nháy mắt truyền đến cảm giác đau đớn tê rần, Hồ Nguyệt Nha liền khổ sở đứng lại, lông mi nhíu chặt, khóe mắt không tự chủ được chảy ra nước mắt.
Trần Quân thấy vậy liền bước tới, sau đó ôm lấy cơ thể yêu kiều của Hồ Nguyệt Nha, một tay hắn đặt ở dưới cặp đùi non mềm, một tay đặt ở trên lưng, cứ thế bế nàng lên phòng.
"A.. Thả ta.. Ngươi thả ta xuống.."
"Đừng cậy mạnh, để ta mang ngươi về phòng!" Trần Quân cười nhạt.
"Ta.. Còn không phải... tại ngươi hay sao.."
Hồ Nguyệt Nha thẹn thùng nói, đưa tay đấm lên lồng ngực Trần Quân yếu ớt giãy dụa một lúc.
Toàn thân bị một cảm giác ấm nóng bao phủ, đôi cánh tay hữu lực ôm lấy mình, khí tức nam nhân mãnh liệt ập đến, Hồ Nguyệt Nha bất giác cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nàng ngước mắt nhìn lên gương mặt tuyệt mỹ vô song gần ngay trước mặt, ánh mắt hiện ra mê ly, sau đó liền yên lặng nhắm mắt lại.
Trần Quân bế Hồ Nguyệt Nha lên phòng mẫu thân nàng, bởi phòng ngủ của nàng lúc này còn lưu lại dấu vết chiến trường đêm qua, khắp nơi ngập tràn một mùi hương nồng nặc của ái dịch, có chút bất tiện.
"Nữ nhi ngoan, ngươi nghỉ ngơi a!"
"A.." Hồ Nguyệt Nha xấu hổ kéo chăn lên che khuất một nửa gương mặt, chỉ để lại đôi mắt to tròn lén lút nhìn nhìn Trần Quân.
Trần Quân cười cười không nói, hắn véo nhẹ gò má đáng yêu, sau đó hôn lên trán Hồ Nguyệt Nha, đoạn liền quay người rời khỏi phòng một cách dứt khoát, không hề lưu luyến.
Trông theo bóng lưng của hắn rời khỏi, trong đôi mắt đẹp của Hồ Nguyệt Nha lúc này hiện ra một tia thất vọng, không nỡ.
...
Trần Quân thong dong đi lại trên đường, dù cho chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu đen bình thường, nhưng gương mặt hoàn mỹ của hắn vẫn khiến tần suất các em gái quay đầu tăng lên đáng kể, các âm thanh kinh hô vang lên liên tục.
Mắt thấy một chỗ bến xe buýt có nhiều người đang đứng đấy đợi, trông bộ dáng đa phần là người trẻ tuổi, Trần Quân liền cất bước tới, định hỏi đường đi đến chỗ nào tốt mua sắm y phục.
Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên.
Trước mắt Trần Quân lúc này đứng đấy một mỹ nữ xinh đẹp đang nói chuyện với bạn, ngũ quan nàng cân đối tuyệt mỹ, dáng dấp trẻ trung khỏe khoắn, xem ra nàng tuổi tác không lớn.
Châu Tử Quỳnh là sinh viên năm nhất đại học Thanh Hoa, mặc dù mới tiến trường học một thời gian nhưng nàng đã vinh dự nhận lấy danh hiệu đệ nhất hoa khôi trong trường, bởi vì mặc dù xuất thân yếu kém, nhưng nàng mỹ mạo xuất trần, thành tích học tập lại phi thường tốt, làm người lễ nghĩa, thanh danh vang xa, được đám đồng học rất mực cưng chiều.
Hôm nay là cuối tuần, Châu Tử Quỳnh có hẹn với khuê mật Tiểu Lộ đi dạo phố, cùng nhau mua sắm, địa điểm chính là trung tâm thương mại Thịnh Thế, khu vực mua sắm nổi tiếng nhất Bắc Kinh.
Lúc này, trên người nàng một cái áo T-shirt màu hồng, bên dưới là một cái váy jean ngắn, bao vây lấy thân thể mềm mại yêu kiều, khiến cho đường cong nữ tính duyên dáng như ẩn như hiện.
Mái tóc dài cột cao hất tung ra sau để lộ ra chiếc cổ thon dài, trắng noãn như ngà voi, da thịt tuyết trắng trong suốt như nước, trên đôi môi đỏ hồng nhuận của nàng thoa một lớp son môi trong suốt, lúc nói chuyện cánh môi khẽ khép mở dụ hoặc, khiến cho nam nhân có xúc động muốn đút một cái gì đó vào, để cho đôi môi gợi cảm này ngậm chặt lấy..
Bộ y phục của Châu Tử Quỳnh hoàn toàn không giấu được dáng người lồi lõm hình chữ S, đặc biệt trước ngược nhô lên cặp nhũ phong mềm mại cao vút, hình thành một tràng phong cảnh xinh đẹp, rất hút tầm mắt.
Dưới váy nàng là một đôi đùi đẹp thon dài mượt mà, phối hợp với cái mông rất tròn vểnh lên, dáng người của một thiếu nữ xinh đẹp tuổi thanh xuân mới lớn hoàn toàn phô bày, đầy sức sống, ngập tràn vẻ quyến rũ.
Không chỉ Trần Quân, xung quanh một đám lang sói cũng đang nhìn chằm chằm nàng, nước miếng chảy dãi.
Tuy nhiên, đứng đợi xe buýt đa số toàn là điểu ty không nghèo thì hèn, nơi nào có dũng khí đi lên bắt chuyện mỹ nữ, chỉ có thể lén lút chiêm ngưỡng cảnh đẹp ý vui.
Trần Quân là một ngoại lệ, hắn không do dự đi tới bên cạnh, vỗ vai người đẹp.
"Mỹ nữ, ta hỏi một chút!"
"Đừng làm phiền, không thấy chúng ta đang nói chuyện hay sao. Hơn nữa, ta đã có bạn trai rồi.." Châu Tử Quỳnh thuận miệng trả lời, dù sao mỗi lần đứng đợi xe buýt đều có thể gặp phải mấy tên nam nhân tới bắt chuyện, nàng ứng phó đã rất quen thuộc.
Đang muốn tiếp tục nói chuyện với khuê mật, nàng liền đã thấy trên mặt Tiểu Lộ hiện ra một đôi con ngươi lóng lánh, ngập tràn vẻ si mê ngưỡng mộ, ánh mắt không khỏi nghi hoặc dời ra phía sau.
Một gương mặt đẹp đẽ tuyệt mỹ, hệt như tác phẩm điêu khắc của thần trong nháy mắt hiện ra trước mắt nàng, kèm với đó là một nụ cười ôn hòa, ấm áp như nắng ban mai.
Gò má xinh đẹp của Châu Tử Quỳnh không khỏi hơi hơi phát nhiệt.
"Thật ngại quá.. Làm phiền rồi.."
Trần Quân giả vờ lúng túng nói, đoạn liền im lặng, không tiếp tục lên tiếng.
"Soái ca, tiểu Quỳnh nàng là nói bậy. Ngươi có vấn đề gì muốn hỏi sao, có thể hỏi ta nha, bọn ta không phiền đâu!" Tiểu Lộ thấy thế liền vội nói.
"Vậy sao!" Trần Quân mỉm cười. "Cũng không có gì, ta chỉ định hỏi chỗ nào tốt mua sắm y phục mà thôi."
"Chút chuyện nhỏ. Bọn ta cũng đang muốn đi trung tâm mua sắm, ngươi có thể đi cùng nha.." Tiểu Lộ vô cùng vui vẻ, tùy tiện đi dạo phố liền có một cái đại suất ca đi theo hộ tống, còn có chuyện gì tốt hơn này sao.
"Cái này.. Được không vậy?" Trần Quân ái ngại nói, ánh mắt chuyển qua Châu Tử Quỳnh, ý tứ không cần nói cũng biết.
Thấy vậy, Tiểu Lộ liền vội vỗ vỗ lên lưng khuê mật của mình, sau đó có chút van xin nói.
"Tiểu Quỳnh, được hay không, ngươi nói một tiếng xem nào!!"
Châu Tử Quỳnh chỉ có thể đáp ứng gật đầu.
Mắt thấy xe buýt đã đến, ba người cũng không tiếp tục nói chuyện, chen chúc trong đám người lần lượt lên xe.
Trần Quân rất kín đáo bảo hộ thân thể Châu Tử Quỳnh, khiến cho một đám lang sói không thể thừa dịp hỗn loạn mà đụng chạm tới cơ thể mê người của nàng, trong ánh mắt hắn tràn ngập cảnh cáo, hiện rõ một cái ý tứ.
Mỹ nữ này, ta muốn rồi, các ngươi đi chỗ khác kiếm ăn!