Tối Cường Dâm Đế

Chương 22 : Bản lĩnh

Ngày đăng: 01:31 27/06/20

Tôn gia, một cái gia tộc truyền thừa mới không đến hai trăm năm, mặc dù cũng có chút thành tích trong thương giới, thậm chí tại chính giới cũng có một ít người, nhưng ở trong mắt những đại tộc cổ xưa tại Bắc Kinh, Tôn gia vẫn chỉ có thể xem như là một cái nhà giàu mới nổi mà thôi.
Tuy nhiên, những đại tộc cổ xưa nội hàm thâm hậu, nhân tài dù đông đúc nhưng hành sự khiêm tốn cẩn trọng, rất ít hiện ra trước mặt thế gian, cho nên người Tôn gia với tác phong làm việc khoa trương khiến cho thanh danh của bọn hắn tại Bắc Kinh rất là nổi bật.
Dân chúng đối với Tôn gia vừa kính vừa sợ, khiến cho thế hệ trẻ Tôn gia ngày càng kiêu căng phách lối, cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất.
Đặc biệt là khi Tôn Vũ, thiên kiêu số một của bọn hắn thành công bái nhập một cái môn phái tu tiên, trở thành một cái nội môn đệ tử tiền đồ sáng lạn, người Tôn gia cho rằng bám được vào đại thụ, càng lúc càng hống hách không có điểm dừng.
Đương nhiên, hống hách cũng chỉ để đối xử với dân chúng bình thường, với người đại tộc chân chính, con cháu Tôn gia vẫn là rất cung kính đấy.
"Đến rồi! Mời tiên trưởng xuống xe!"
Tôn Cường tự mình mở ra cánh cửa chiếc Ferrari đỏ rực mới cóng, sau đó hắn liền khom người nói.
Theo ánh mắt kinh ngạc của mấy tên bảo vệ, một cái thân ảnh phong thần tuấn lãng bước xuống xe, trên mặt hắn mang theo vẻ lười biếng, nhàm chán, nhưng vẫn không làm thiếu đi chút nào khí chất tôn quý tản mát ra xung quanh.
"Dẫn đường đi!"
Trần Quân lạnh nhạt ra lệnh.
Tôn Cường ứng thanh một tiếng, đoạn cúc cung tận tụy đi trước, có hắn làm cái mở đầu, một đường tiến vào đại sảnh Tôn gia của hai người rất thuận lợi, cơ hồ không người nào bước lên ngăn cản.
Trong đại sảnh lúc này ánh sáng rực rỡ, đèn hoa giăng đầy, người qua người lại náo nhiệt cười cười nói nói, giống như đang có đại hỉ sự vậy.
"Tôn ca, ngươi đến, mọi người đều đang đợi ngươi!"
Một cái tộc đệ thân thiết với Tôn Cường lên tiếng, giọng nói mang theo nịnh nọt khiến cho một đám người gần đó bản năng tụ tập ánh mắt tới.
Tôn Cường mặc dù làm người không tốt thế nào, nhưng hắn là con trai trưởng gia chủ, bối phận cực cao, cho nên vẫn là có vài người mang theo tiếu ý muốn tiến đến bắt chuyện, các em gái thì hiển nhiên tụ tập lực chú ý tới Trần Quân nhiều hơn.
"Uy, vị này là?!"
Tộc đệ nghi hoặc nhìn qua Trần Quân, lúc này mới phát hiện tư thái hai người có chút không đúng.
Tôn Cường giống như một cái người hầu hèn mọn, còn Trần Quân bộ dáng thong dong nhàn nhã như thể hắn mới là chủ nhân nơi này, đang tùy ý đi dạo quanh hậu hoa viên nhà mình vậy.
Chỉ là, câu hỏi của hắn không có người nào đáp lại, Trần Quân không có ý tứ lên tiếng, mà Tôn Cường cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể im lặng.
"Không sai!"
Trần Quân thầm nói, ánh mắt hắn lúc này hướng đến trên bàn tròn chính giữa phòng, nơi đó đặt một cái hộp gỗ vàng son quý phái, mặc dù đã bị phong bế kín, nhưng vẫn có một mùi hương khiến người khoan khoái len lỏi chui ra.
Về phần một đám già trẻ đang ngồi xung quanh bàn, ánh mắt nóng rực nhìn vào cái hộp, tất cả đều tự nhiên bị Trần Quân bỏ qua không nhìn.
"Đưa đến đây cho ta!"
Trần Quân nhàn nhạt ra lệnh, giọng điệu hờ hững mang theo bắt buộc khiến Tôn Cường ánh mắt loạn chuyển, nhưng hắn cũng chỉ có thể cắn răng cất bước đi tới bàn, mặc cho đám người quăng tới hắn vô số ánh mắt mang theo dấu chấm hỏi.
Hắn đang muốn đưa tay ôm lấy hộp gỗ, một giọng nói lạnh lùng liền quát lên.
"Tôn Cường, ngươi muốn làm gì?"
Tôn Cường không cần quay đầu cũng biết người nói là Tôn Vũ, vị cháu trai đáng ghét của hắn.
Lúc này trong Tôn gia chỉ sợ địa vị Tôn Vũ chính là đã đạt đến gần đỉnh cao nhất, chỉ dưới gia chủ và các vị tộc lão, cho nên mặc dù Tôn Vũ gọi thẳng tên Tôn Cường một cách bất lễ, nhưng không ai dám có ý kiến.
"Tiểu Cường, ngươi nên biết có một số đồ vật không phải là ngươi có thể động một ngón tay vào, nếu không kể cả cha ngươi cũng không cứu nổi ngươi đâu!"
Một cái lão nhân cũng thâm trầm lên tiếng, xung quanh tất cả đám người cũng bị biến cố đổ dồn ánh mắt lại, khiến cho Tôn Cường áp lực vô cùng..
Tôn Cường cắn môi không nói gì.
Động vào thì có thể sẽ bị trọng phạt, không động vào thì Trần Quân khả năng cao sẽ lập tức giết hắn, mặc dù Trần Quân chưa bao giờ nói thế, nhưng Tôn Cường biết ánh mắt và ngữ khí coi rẻ mình như cỏ rác của Trần Quân có ý vị gì..
Cho nên, hai cái này lựa chọn, chỉ cần không phải ngu ngốc cũng sẽ biết đáp án.
"Những thứ thiên tài địa bảo này được vị tiên trưởng sau lưng ta để mắt tới, hi vọng các vị hiểu cho!"
Tôn Cường vội vàng giải thích, rất khôn khéo lưu cho bản thân đường lui, sau đó liền không do dự đưa tay ôm lấy hộp gỗ vàng son trên bàn, trong ánh mắt sững sờ của đám người, hắn chạy lại đưa cho Trần Quân.
Chỉ trong chốc lát, đối tượng được vạn chúng chú mục đã chuyển đổi, từ Tôn Cường biến thành Trần Quân, người sau thì đang không kiêng nể gì mở hộp gỗ ra nhìn nhìn một chút..
"Tiên trưởng?"
"Thật hay giả vậy??!!"
"Xem bộ dáng của hắn, sợ rằng chín phần là thật rồi.."
"Lão thiên gia phù hộ Tôn gia, lúc nào thì Tôn gia chúng ta lại gần các vị tiên trưởng đến thế này a!"
"Ngu ngốc, người đến là có ý tốt hay xấu, còn chưa nói rõ đây.."
"Thật đẹp trai!"
"...."
Sau một lúc im lặng, các loại âm thanh nghị luận liền bắt đầu ồn ào vang lên, thanh âm mang theo kinh ngạc là chính, chỉ có chút ít hiện ra phẫn nộ, căm giận hừ lạnh.
Mà Tôn Vũ, chính là một trong số đó, hắn đầy mặt âm trầm đánh giá Trần Quân, nhìn không rõ sâu cạn đối phương, trong lòng hắn mặc dù vô cùng giận dữ nhưng vẫn chưa dám phát tác, mà chỉ lạnh lùng nhìn qua Tôn Cường.
Tôn Cường không nhìn lại Tôn Vũ, mà cúi thấp đầu cung kính hỏi Trần Quân.
"Tiên trưởng, ngài có hài lòng không ạ?"
Không chỉ là hỏi Trần Quân hài lòng với chất lượng đồ vật hay không, mà còn là với biểu hiện của chính mình thế nào.
Trần Quân trầm ngâm không đáp, Tôn Cường thấy thế, liền thuận thế nói tiếp.
"Tiên trưởng, nếu ngài thu nạp tiểu nhân làm tùy tùng, sau này tiểu nhân nguyện ý vì ngài phục vụ, thiên tài địa bảo gì đó tiểu nhân cũng sẽ dốc hết sức lực ra tìm kiếm cho ngài, hi vọng ngài xem xét..."
Hắn ra sức thể hiện giá trị, một mặt sợ Trần Quân qua sông đoạn cầu, một mặt là muốn leo lên làm thân tín vị tiên nhân này, từ đó địa vị cất cánh bay cao, thậm chí còn có thể may mắn thu được tiên đan công pháp gì đó, ahihi.
Một chút tâm tư của hắn, Trần Quân đương nhiên hiểu rõ, hắn chỉ cười nhạt gật đầu.
Thấy thế, trên mặt Tôn Cường liền hiện ra vẻ mừng như điên, sống lưng hắn theo đó cũng ưỡn cao hơn, toàn thân bộc phát khí thế mãnh liệt, tựa hồ phá kén trùng sinh vậy.
Bên kia Tôn Vũ nhìn thấy hai người xem tất cả như không khí mà lầm bầm trò chuyện, liền nổi giận đối Tôn Cường quát lớn.
"Tôn Cường, ngươi dám đem đồ vật của sư phụ ta đưa cho kẻ khác?! Việc này nếu không giải thích rõ, đừng trách ta không nể mặt tình cảm gia tộc.."
"Câm mồm, đồ hỗn trướng, tên của ta là ngươi có thể gọi thẳng như thế sao?" Tôn Cường nín một ngụm tức đã lâu, lúc này chính hắn cũng có một vị tiên trưởng làm chỗ dựa, địa vị ngang hàng với Tôn Vũ, sao có thể tiếp tục bị thằng cháu trai khi nhục như vậy.
"Tôn Cường, ngươi khá lắm..."
"Lão tử đương nhiên rất khá, cháu trai, ngươi hỗn láo lắm.."
Tôn Vũ tức xì khói, đang muốn đi lên động thủ, một giọng nói già nua đã vang lên.
"Đủ rồi!"
Nghe thấy người nói là Tôn lão gia chủ Tôn Hoằng, hai người nhất thời im lặng, không dám tiếp tục lên tiếng.
Tôn Hoằng là Tiên thiên võ giả thành danh đã lâu, võ lực cao cường, tâm tư kín đáo âm lãnh, thủ đoạn ác độc, một đám người trẻ Tôn gia chỉ có thể kính ngưỡng nhìn lên, kể cả Tôn Vũ.
Mặc dù bái nhập tiên gia làm môn hạ, nhưng thời gian không dài, bóng ma tâm lý Tôn Hoằng để lại vẫn khiến Tôn Vũ bản năng e sợ, càng nói gì đến Tôn Cường vốn là con trai lão.
"Tiên trưởng tốt, lão phu Tôn Hoằng, mời ngài tọa giá!"
Tôn Hoằng đứng dậy, đoạn rất khách khí nhường ghế nói, thái độ hắn phi thường hữu lễ, giống như không biết nãy giờ trong đại sảnh đang xảy ra việc gì vậy.
Thấy Trần Quân hờ hững không động, Tôn Hoằng ánh mắt lóe lên tinh mang, hắn mỉm cười ôn hòa hỏi.
"Tiên trưởng còn trẻ như vậy mà anh tuấn uy vũ, khí chất phi phàm, phong mang hiển lộ rõ rệt, nghĩ đến cũng không phải là hạng người vô danh. Tôn mỗ rất nóng lòng muốn biết tiên trưởng quý tính đại danh là gì, sư thừa ở nơi nào?"
Trần Quân cười nhạt, hắn còn có một chút chuyện ở đây, không ngại dây dưa thêm một chút.
"Tôn lão quá khen, ta cũng biết ta anh tuấn uy vũ khí chất phi phàm, thế nào, lão có cháu gái không, gả cho ta nhé!"
Thấy Trần Quân mặt dày tự khen, còn khéo léo bỏ qua câu hỏi của mình, Tôn Hoằng khóe mắt có chút giật giật, nhưng hắn vẫn cười bồi.
"Tiên trưởng thật biết nói đùa, nếu ngài muốn, vậy thì cháu gái của ta hết thảy ở trong sảnh, ngài có thể tùy ý chọn lựa.. Đương nhiên, cháu gái ta tất cả đều là thiên chi kiều nữ, muốn thu phục phương tâm bọn hắn, ngài còn cần phải lấy ra bản lĩnh thật sự."
Nói tới nói lui, vẫn là muốn thăm dò Trần Quân một chút.
Trần Quân đương nhiên hiểu rõ.
"Bản lĩnh sao, ta có?" Trần Quân nhíu mày ngẫm nghĩ, bộ dáng làm như thật vậy, ánh mắt trong lúc đó chuyển qua Tôn Cường. "Ngươi đến, phối hợp với ta biểu diễn một chút."
Tôn Cường vui vẻ, cho rằng Trần Quân đã thật sự tiếp nhận mình rồi, hắn đầy mặt tươi cười hớn hở.
"Tốt, đại nhân. Ngài cứ nói, ngài muốn ta làm gì!"
"Không cần làm gì, đứng im đó là được!"
Trần Quân mỉm cười đưa tay lên, nụ cười tươi tắn như gió xuân.
Phùng!!
Nơi tay hắn, một tia đỏ rực đột nhiên xuất hiện biến lớn, kèm theo đó là cỗ nhiệt lưu nóng rực bao trùm đại sảnh, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt đã khôi phục tự nhiên, thật giống như cảnh tượng này chưa bao giờ xuất hiện qua.
Trong ánh mắt bàng hoàng của đám người, Tôn Cường vốn dĩ đang gật đầu vâng dạ, thân thể hắn run lên bần bật, sau đó da thịt giống như giấy bị thiêu đốt vậy, biến thành một mảnh tro bụi, rơi lả tả xuống đất...