Tối Cường Dâm Đế

Chương 23 : Không thể trêu chọc.

Ngày đăng: 01:31 27/06/20

Biến cố bất ngờ phát sinh khiến tất cả người Tôn gia ai nấy đều chết trân không nói nên lời, người nào người nấy sững sờ nhìn lấy một đống bụi mù vẫn còn đọng lại trên đất, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh hãi tột độ.
"Cường nhi...!!"
Tôn Hoằng tỉnh táo lại trước tiên, khẽ bi thống rên rỉ, nhưng hắn không hề có ý tứ phát tác, trái lại biểu tình tràn đầy dè dặt nhìn qua Trần Quân.
"Tiên trưởng, vì sao ngài lại giết con trai ta, không phải ngài đã nhận nó làm tùy tùng rồi sao!!"
Lúc này, Tôn Hoằng đương nhiên biết rõ người đến bất thiện rồi, nhưng không có cách, hắn chỉ có thể lấy lễ đối đãi, ai bảo đối phương hiển lộ vũ lực mạnh mẽ, thủ đoạn quỷ dị mà lại thô bạo ác liệt đây.
Hơn nữa, thân phận Trần Quân ra sao, lai lịch thế nào, Tôn Hoằng một cái cũng không rõ, hắn chỉ biết được một chuyện đối phương thật sự là tu chân giả cao thâm khó dò, nên cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám bạo nộ.
Nếu không phải thân làm một cái gia chủ, trong tình huống này cần phải nói ra một câu đòi công đạo, sợ rằng Tôn Hoằng sớm đã im lặng tàng hình, cầu mong Trần Quân sớm rời đi.
Đám người Tôn gia lúc này cũng đã khiếp sợ nhìn qua Trần Quân, ai nấy cơ thể cũng đều run rẩy, dáng vẻ hống hách hung ác thường ngày hoàn toàn ẩn giấu không tiết ra ngoài chút nào, tất cả đều là hít sâu một ngụm lãnh khí không dám hó hé nửa câu, sợ bị tên sát tinh kinh khủng này chú ý tới mình.
"Ta giết tùy tùng của ta, cần phải giải thích với ngươi sao?"
Trần Quân hờ hững nói ra, nhìn thấy trong mắt Tôn Hoằng lóe lên giận dữ nhưng lại được che dấu rất khéo léo sau vẻ đau khổ, hắn liền cười nhạt, nhếch môi trêu chọc.
"Thật ra, nói cho ngươi biết cũng không sao, ta giết hắn là vì một cái lý do khác.."
"Là.."
Tôn Hoằng hít sâu một hơi, cho rằng sắp biết chân tướng nguyên do hết thảy.
"Hắn là gay!!" Trần Quân chán ghét phun ra ba chữ.
"..."
Tôn Hoằng im lặng, người Tôn gia càng khỏi phải nói, vẫn luôn câm như hến, chỉ là ánh mắt bọn hắn bên trong không giấu nổi một tia tò mò hóng hớt hiện ra.
"Lúc trước ta có hỏi hắn, nếu được ta trợ giúp lên làm Tôn gia gia chủ, hắn sẽ thế nào. Ngươi biết hắn nói gì sao?" Trần Quân giống như thật vậy nói với Tôn Hoằng, khiến Tôn Hoằng bản năng nghi hoặc.
"Cường nhi.. nói gì?"
Trần Quân mỉm cười, trong ánh mắt mong đợi của hết thảy người Tôn gia, hắn bình tĩnh kể ra.
"Hắn nói sẽ dốc hết tài nguyên gia tộc ra để phục vụ ta, tuyệt không nhíu mày."
"Còn có, hắn sẽ để một đám lão nhân bình thường khinh rẻ hắn phải gánh chịu hậu quả, người nào người nấy sẽ bị hắn thông nát hoa cúc, trở thành tình nô phục vụ hắn, đương nhiên cả lão cha ngươi sẽ không ngoại lệ."
"Về phần một đám nam nhân trẻ tuổi, mỗi ngày hắn sẽ lựa chọn một người ra làm tình lữ, cùng nhau dạo phố xem phim, cùng nhau âu âu yếm yếm làm những trò thân mật, thỏa thỏa hưởng thụ nhân sinh tràn đầy lãng mạn.."
"Nữ tính Tôn gia hắn không cần, từ nay về sau sẽ phải làm những việc ti tiện hạ đẳng nhất, không được tham dự sự vụ gia tộc, không có nhân quyền, trở thành giống như súc vật..."
"..."
Một đám lão nhân nam nhân nghe thấy lời nói của Trần Quân, sau mông bất giác cảm thấy có chút mát lạnh liền không tự chủ được đưa tay ra sau che đậy, trên mặt bọn hắn ngập tràn vẻ đặc sắc.
Tôn Hoằng nghe không nổi, đều là lời gì a, hắn lên tiếng cắt lời Trần Quân.
"Tiên trưởng, ngài nói đùa.."
"Ngươi có ý gì, tiên nhân như ta cần thiết phải lừa gạt một đám phàm nhân các ngươi sao?"
Trần Quân nhướng mày, ánh mắt bất mãn khiến Tôn Hoằng giật mình một cái, toàn thân lạnh lẽo như rơi vào bên trong hầm băng, hắn vội vã sửa lời.
"Tiên trưởng thứ tội, đều là Tôn Cường đáng chết. Tên súc sinh này!!! Không ngờ nó lại có ý đồ đen tối như vậy, còn may nhờ có tiên trưởng ra tay giúp Tôn gia chúng ta thanh lý môn hộ, đa tạ tiên trưởng.!!!"
Tôn Hoằng mặt không đổi sắc cảm kích nói, còn vỗ vỗ bộ ngực như kiểu nghĩ mà sợ vậy, sau đó hắn nịnh nọt nói.
"Đại ân đại đức tiên trưởng, Tôn gia không có cách nào báo đáp. Ngài nếu có gì cần xin mời nói, Tôn gia chúng ta sẽ hết lòng vì ngài làm việc.."
Trần Quân âm thầm tán thưởng, Tôn Hoằng quả nhiên không hổ danh là một con cáo già, làm việc khôn khéo cẩn thận vô cùng, thật không hiểu sao người như hắn lại dạy dỗ ra một đứa con trai ngu xuẩn chỉ biết khôn vặt như vậy.
"Ngươi cũng muốn trở thành tùy tùng của ta?!" Trần Quân tràn đầy thâm ý hỏi.
"Đúng thế, nếu tiên trưởng chịu thu nạp, Tôn gia chúng ta dĩ nhiên rất hân hạnh được phục vụ ngài!"
Tôn Hoằng ngoan ngoãn trả lời, đoạn hắn quỳ xuống, sau đó quét mắt nhìn qua xung quanh.
Tôn gia đám người hiểu ý, theo sau đó cũng kiềm chế run rẩy mà lục tục quỳ hết tất cả xuống, người nào người nấy cúi rạp đầu xuống chạm đất, thái độ cung kính mười phần.
"Mong tiên trưởng thu lưu!"
Thấy vậy, trên khóe môi Tôn Hoằng ẩn giấu một nụ cười hài lòng.
Hắn khéo léo lôi kéo cả gia tộc mình lên cùng thuyền, một mình hắn không tính là gì, nhưng cả một gia tộc lực lượng, tin rằng Trần Quân cũng sẽ động tâm, không thể tùy ý mà giết giống như Tôn Cường vậy.
Hơn nữa, Tôn Hoằng cũng phán đoán rằng Trần Quân đối với Tôn Cường là có xích mích từ trước cho nên mới bị giết, tình huống khác hẳn với lão.
"Tiên trưởng, ý ngài thế nào?"
Lúc này sư phụ Tôn Vũ đã bị Tôn Hoằng ném ra sau rồi, lão chỉ muốn leo lên cây đại thụ Trần Quân này.
Tôn Hoằng ánh mắt rất độc, Trần Quân thể hiện ra khí chất phong thái thượng vị giả cao tuyệt, dĩ nhiên không phải hạng người hời hợt, cho dù là trong tu chân giả chắc chắn cũng rất nổi bật, tổ chức sau lưng hắn lại là khủng bố cỡ nào mới có thể đào tạo được ra thiên kiêu như thế.
Hơn nữa, leo lên đại thụ không nói, mấu chốt là nếu không được kẻ này tiếp nhận, đối mặt Tôn gia sau đó sẽ là tình huống gì?
Là trực tiếp bị Trần Quân diệt tộc, vẫn là Trần Quân bỏ qua, rời đi mang theo đống thiên tài địa bảo mà bọn hắn tìm kiếm bao năm, để rồi bị sư phụ Tôn Vũ tới cửa tính sổ, Tôn Hoằng đều không có lựa chọn.
"Có thể."
Trong ánh mắt mong đợi của Tôn Hoằng, Trần Quân bình thản gật đầu.
Vô duyên vô cớ đưa đến một đám chó săn, hắn đương nhiên không ghét bỏ, dù sao cũng chỉ là một cái lời nói mà thôi.
Để Tôn gia làm việc cho mình, vui lòng thì thuận tiện cho điểm ngon ngọt, không vui thì chính mình tùy tiện vứt bỏ lúc nào cũng được, nên Trần Quân rất sảng khoái đồng ý, dù sao hắn với Tôn gia cũng không có xích mích gì lớn.
"Tạ tiên trưởng!"
Tôn gia người đồng thanh hô lên, sau đó trực tiếp lễ bái, động tác phi thường chuyên nghiệp.
Trần Quân sống vô số năm, đối với tình huống này không hề xa lạ, cho nên hắn cũng không trực tiếp để cho bọn hắn đứng dậy, mà là bình thản đi tới ngồi lên ghế chủ vị chính giữa đại sảnh, sau đó gõ gõ chiếc hộp gỗ vàng son, đoạn bình thản hỏi.
"Tôn Hoằng, Tôn gia các ngươi còn có những đồ vật này sao?"
"Bẩm tiên trưởng, Tôn gia chúng ta còn có tồn trữ một chút thiên tài địa bảo, nhưng chất lượng đều kém hơn những thứ trong này.. Không biết ngài có muốn.."
"Lấy tới đi!"
Tôn Hoằng gật gật đầu, đưa mắt ra hiệu, một cái nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo tóc đỏ hiểu ý rời đi đại sảnh, chỉ một lúc sau đã trở ra, trong tay cầm lấy hai cái hộp khác.
Ai cũng không để ý tới dung mạo nữ tử đã có chút khác, môi đỏ tô đậm, mắt đánh phấn hồng, y phục cũng vén cao hơn, toàn thân hiện ra vẻ gợi cảm hơn hẳn lúc trước, xem ra là vừa mới chỉnh trang lại một chút..
"Tiên trưởng, ngài xem!" Em gái tóc đỏ đưa hộp gỗ tới trước người Trần Quân, dùng một cái mềm mại thanh âm nói ra, sau đó liền đứng ở bên cạnh hắn, bộ dáng e ấp lo sợ.
Trần Quân không cần kiểm tra cũng biết là thật, hắn cười nhạt, dùng ánh mắt mang theo tiếu ý như có như không quan sát em gái tóc đỏ, ánh mắt tràn đầy vẻ xâm lược.
Em gái tóc đỏ thấy thế không sợ còn mừng, tuy nhiên nàng không biểu lộ ra, trên mặt chỉ có một vẻ kinh hãi ngượng ngùng, giống như một con dê con bị con sói già gian ác để mắt tới vậy.
"Ngươi thật xinh đẹp, ngươi tên là gì?" Trần Quân mỉm cười ấm áp hỏi.
"Bẩm.. bẩm tiên trưởng... Tiểu nữ.. là ... Tôn Hinh Hinh..." Em gái nội tâm mừng như điên, giọng điệu run run trả lời.
"Tôn Hinh Hinh, cái tên thật hay. Ngươi và Tôn Cường là quan hệ gì?"
"Tôn Cường.. là đại bá của tiểu nữ.. Tiên trưởng.. chúng ta quan hệ cũng không tốt đẹp lắm.. Hắn bình thường rất hay khi dễ ta..." Cho rằng Trần Quân đang thăm dò, em gái vội giải thích, sợ bị hắn hiểu lầm.
Trần Quân nghe xong gật gật đầu, ánh mắt đầy vẻ đồng tình.
Đột nhiên, hắn cười nhạt, nhìn qua đám đông Tôn gia đang quỳ rạp xung quanh, sau đó hỏi.
"Vậy bọn hắn với ngươi, quan hệ tốt sao?"
"A.. Tốt..!!"
"Nơi này có rất nhiều người bối phận cao hơn ngươi, tại sao bọn hắn quỳ, ngươi lại không quỳ?!!"
"Cái này... cái này..."
"Ta rất ghét những kẻ không biết điều!"
Trần Quân đột nhiên lạnh giọng, không biết là nói với em gái này hay là nói với đám người Tôn gia đang quỳ, sau đó hắn liền đưa tay lên.
"Tiên trưởng ... Ta...."
Em gái tóc đỏ cả kinh vội vã lên tiếng muốn cầu xin, chỉ là lời nói còn chưa thoát ra khỏi miệng, một luồng nhiệt khí cuồng bạo đã lại lần nữa bốc lên trong đại sảnh, sau đó một giây nhiệt khí liền biến mất, cùng với nó là một cái sinh mạng ngắn ngủi.
Thấy tình huống này, người Tôn gia càng câm lặng đến đáng sợ, cái đầu quỳ sát càng thấp ép trên mặt đất, thân hình ai nấy run rẩy lẩy bẩy, mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra.
Trong đầu ai nấy cũng đều đã khắc sâu gương mặt Trần Quân, đồng thời dán lên cho hắn bốn chữ đỏ rực, đầy vẻ nguy hiểm.
Không thể trêu chọc.