Tối Cường Dâm Đế

Chương 3 : Một đôi hoa mẫu nữ

Ngày đăng: 01:31 27/06/20

Một nụ hôn sâu nồng cháy qua đi, Trần Quân ung dung tách rời Hồ Nguyệt Phượng ra, giữa khóe miệng hai người còn đọng lại một sợi tơ nước óng ánh tinh mỹ, bị Trần Quân tham lam hút lấy.
"Ngươi.."
Hồ Nguyệt Phượng thần trí có chút thanh tỉnh, ngây ngốc nhìn Trần Quân, lồng ngực nàng phập phồng không yên, bởi sâu trong nội tâm nàng đang chậm rãi dâng lên một cỗ cảm xúc kỳ lạ.
Trần Quân cười tà, hắn đưa bàn tay vuốt ve da mặt trắng hồng, mát rượi như mỡ đông của Hồ Nguyệt Phượng, sau đó ngón tay cái dừng lại ở cửa miệng nàng, đè lên cánh môi đầy đặn.
"Xúc cảm rất tốt."
Khẽ tán thưởng một câu, đoạn Trần Quân thong dong nói.
"Đưa ta đến chỗ con gái ngươi, ta sẽ giúp hai mẹ con ngươi giải trừ hậu hoạn."
Vừa nghe đến chuyện nữ nhi, Hồ Nguyệt Phượng nháy mắt đề lên tinh thần, mặc dù trong lòng còn loạn như tơ vò, nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi.
"Ngươi thật sự có thể giúp đỡ con gái ta?"
"Nói nhảm."
"Có thể nói cho ta biết, ngươi là làm cách nào không?.." Hồ Nguyệt Phượng dè dặt, nàng lúc này biết rõ nam nhân tuấn mỹ vô song trước mặt không phải là hạng người thiện lành gì.
"Sơn nhân tự có diệu kế, ngươi nếu nghi ngờ, ta liền có thể lập tức rời đi."
"A.. Không.. Cầu ngươi cứu Tiểu Nha.."
"Vậy đi thôi!"
Trần Quân nói, đoạn nhàn nhạt nhìn qua Hồ Nguyệt Phượng, sau đó quay đầu.
Ý tứ trong mắt hắn đã nói rõ, nàng nếu còn chần chừ không quyết, vậy thì hắn sẽ thật sự biến mất, không hẹn gặp lại.
Hồ Nguyệt Phượng cắn môi, ánh mắt đảo loạn, chỉ sau chốc lát nàng liền thở ra một hơi, tựa hồ làm quyết định, đoạn liền đứng dậy cất bước đi tới sánh ngang Trần Quân.
"Nếu ngươi thật sự có thể cứu Tiểu Nha, ta sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của ngươi.. kể cả dâng hiến tấm thân này.."
Nói rồi, nhìn qua gương mặt tuấn lãng của Trần Quân, trái tim bé nhỏ của Hồ Nguyệt Phượng không khỏi phanh phanh nhảy loạn, dường như cảm giác việc này cũng không phải là việc uất ức gì.
Chuẩn xác mà tính, nàng đã là tàn hoa bại liễu, giao phó mình cho hắn, còn tính là ủy khuất hắn đây.
"Phi, ta đang nghĩ cái gì a."
Hồ Nguyệt Phượng lúc lắc đầu, trên đôi gò má xinh đẹp hiện lên một áng mây hồng diễm lệ.
Đối với nhất cử nhất động của Hồ Nguyệt Phượng, Trần Quân đều nắm ở trong mắt, hắn chỉ cười cười, không đáp lại.
Mỹ nhân nơi nào có thể thiếu, Hồ Nguyệt Phượng tư sắc vô cùng tốt, nhưng còn chưa khiến hắn để ý nhiều như vậy, nếu muốn thì lúc nãy hắn đã trực tiếp hái hoa rồi, còn cần thiết chờ đợi đến bây giờ sao.
Thứ mà hắn muốn lúc này, chính là đến chỗ con gái nàng, hưởng dụng cùng lúc một đôi Âm sát chi thể mẫu nữ tuyệt hảo, chơi trò nhất long song phượng đã lâu không gặp.
Khóe môi câu lện nụ cười tà, cánh tay Trần Quân trong lúc đó cũng không kiêng nể gì khoác qua vòng eo mảnh khảnh của nàng, vuốt ve một lúc, đoạn liền chuyển hướng mò xuống nắn bóp kiều đồn săn chắc.
Hồ Nguyệt Phượng gắt nhẹ một tiếng, ngúng nguẩy cho có lệ, toàn thân ngứa ngáy không thôi, nhưng cũng không cố gắng tách Trần Quân ra.
Hai người cứ thế thân thiết rời đi nhà hàng trong ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái của đám nhân viên quan khách, đương nhiên không thể thiếu những âm thanh nghị luận náo nhiệt.
"Bảo sao trắng trợn ăn quỵt như vậy, ra là bồ nhí lão bản. Chỉ là hắn không biết chuyện của lão bản sao?"
"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, câu này ngươi nghe chưa?"
"Khốn kiếp, tên tiểu bạch kiểm này không biết là học lái máy bay nơi nào, vừa xuất hiện liền đã chiếm ngay chiếc boeing tối tân nhất, nội thất đầy đủ, chất lượng tuyệt hảo, ta thật ghen tỵ a."
"Nông cạn, có tấm mặt kia ngươi còn cần học lái sao, tùy tiện làm cái minh tinh cũng đủ kiếm lấy vô số mỹ nữ.."
"Chính xác, chỉ tiếc ta là nam nhân. Không được, ta quyết định rồi.!! Ta phải đi Thái quốc.!!."
"Ngươi là muốn chỉnh hình giống hắn?"
"Không phải, ta là muốn biến thành mỹ nữ, để cho hắn đến tàn phá ta..!!"
"..."
Chiếc Bentley màu trắng tùy ý qua khu bảo vệ, đoạn dừng lại ở trước cửa một tòa biệt thự trang nhã, to lớn.
Hồ Nguyệt Phượng mở cửa bước xuống, gương mặt kiều diễm đỏ ửng, cặp đùi trắng đẹp run rẩy không vững, mơ hồ có thể thấy một tia tơ nước rỉ xuống nơi mép đùi.
Lúc nãy trên xe, Trần Quân đã không kiêng nể gì đưa tay qua vuốt ve đùi nàng, sau đó ngón tay hắn còn quá phận luồn xuống, chạm đến chính giữa hạ thân, không ngừng sờ mó kích thích vùng ngoài cấm địa, mê lực cực lớn khiến cho nàng suýt nữa gây ra tai nạn.
"Mẫu thân, ngươi đã về!"
Vừa mở cửa vào, bên trong liền chạy ra một thiếu nữ xinh xắn mỹ lệ, vui vẻ ôm lấy Hồ Nguyệt Phượng.
Chợt nhận ra phía sau mẫu thân mình còn có người, gương mặt nhỏ nhắn của Hồ Nguyệt Nha liền hiện ra kinh ngạc, sau đó nàng lắp bắp hỏi.
"A.. Mẫu thân, đây là ai?"
Bởi vì nguyên cớ đặc thù, trong nhà nàng mười sáu năm rồi hiếm khi có nam nhân xuất hiện qua, thậm chí hết thảy giúp việc quản gia mẫu thân nàng đều là tuyển nữ, cho nên lúc này nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn vĩ xuất hiện trước cửa nhà, nội tâm Hồ Nguyệt Nha đương nhiên vô cùng khó hiểu, còn có một chút cảm xúc kỳ lạ.
Nam tử này, quả thật quá xuất sắc rồi, hết thảy nam nhân trên đời nàng gặp qua, quả thật chưa từng thấy ai có một mị lực và khí chất sánh ngang nổi với hắn.
"Tiểu Nha muội muội phải không, ca là Trần Quân, đến để trị bệnh cho muội!"
Trần Quân lộ ra một nụ cười ấm áp như gió xuân, cười nói, ánh mắt trực diện khiến Hồ Nguyệt Nha thoáng chốc ngượng ngùng.
"A.. Quân ca ca, mời ngươi vào nhà!!"
Nhìn qua Hồ Nguyệt Phượng, nhận được cái gật đầu của mẫu thân, Hồ Nguyệt Nha lúc này mới lúng túng tránh ra nhường đường, đoạn lễ phép mời Trần Quân đi vào bên trong, sau đó đưa tới một tách trà nóng.
Có lẽ là bởi vì đang ở nhà, hoặc chăng trước giờ không có nam nhân xuất hiện, nên Hồ Nguyệt Nha ăn mặc rất thoải mái.
Gương mặt cân đối, ngũ quan tinh xảo không nói, da thịt nàng còn trắng như tuyết, cặp nhũ phong đầy đặn cao vút theo bước đi mơ hồ hiển hiện dưới chiếc áo phông rộng rãi, nội y không mặc khiến cho hai hạt đậu nhỏ trên đỉnh nhô lên, vô cùng gợi cảm.
Phía dưới vùng bụng hoàn toàn lộ ra, mềm mại phẳng lì, lỗ rún xinh đẹp mỹ cảm, chiếc quần đùi ngắn cũn phô bày cặp đùi non mềm tràn đầy sức sống, khiến cho Trần Quân nhìn không rời mắt.
"Tiểu Nha quả thật rất giống ngươi, vô cùng xinh đẹp!"
Trần Quân kín đáo để tay dưới gầm bàn, vuốt ve bắp đùi Hồ Nguyệt Phượng, đoạn nhỏ giọng nói, khiến cho nàng có chút tức giận, lại có chút ngọt ngào không hiểu.
Tức giận là bởi hắn dám nhìn ngắm con gái nàng, trước mặt con gái nàng còn dám to gan lớn mật như vậy.
Ngọt ngào là bởi vì lời đường mật kiểu này, đã biết bao năm rồi nàng chưa từng nghe qua, hơn nữa ánh mắt Trần Quân trong lúc nói ra vô cùng thanh tịnh, giống như chỉ là đơn thuần nói ra một sự thật, chứ không phải cố ý nịnh nọt.
"Ngươi lúc nào thì có thể cứu con gái ta?" Trên đùi truyền đến cảm xúc ngứa ngáy khó nhịn, Hồ Nguyệt Phượng vội nói lảng sang chuyện khác.
"Để đêm nay đi, lúc nào Tiểu Nha phát bệnh, ta sẽ ra tay trị tận gốc, không để lại bất cứ hậu hoạn gì!"
"A.. Vậy ý ngươi là.. Ngươi và Tiểu Nha sẽ cùng chung một phòng!" Hồ Nguyệt Phượng kinh hãi.
Trần Quân tùy ý nhấp môi chén trà, mắt thấy Hồ Nguyệt Nha đã ngồi xuống đối diện, hắn liền mỉm cười.
"Đúng thế, là vì trị "bệnh" cho nàng. Hơn nữa, ngươi cũng cần có mặt ở đó, nếu có gì vướng víu ta còn cần ngươi ra tay, thuận tiện ta cũng sẽ giải quyết vấn đề giúp ngươi luôn!"
Hồ Nguyệt Phượng cứng ngắc gật đầu, nhưng nghĩ đến mình cũng có thể ở chung, có mình dè chừng, dám chắc Trần Quân sẽ không có thể động tay động chân gì với con gái nàng.
"Quân ca ca, huynh thật sự có thể chữa bệnh giúp muội sao?"
Hồ Nguyệt Nha chống lấy cằm, một đôi mắt đẹp cong cong, nghi ngờ nhìn qua Trần Quân.
Bác sĩ cái nghề nghiệp này, luôn luôn coi trọng chính là tư lịch và tuổi tác, Trần Quân bộ dáng trẻ tuổi như vậy, dù hắn đẹp trai tuấn lãng như nào cũng không có cách bác bỏ đi định kiến đó.
"Tiểu Nha, muội bị không phải là bệnh.. Mà lại, ca cũng không phải là bác sĩ, ca là một loại người khác.."
Trần Quân mơ hồ nói, khiến hai mắt Hồ Nguyệt Nha sáng lên, mò mẫm suy đoán.
"A, lẽ nào ca là hòa thượng.. Không đúng, hòa thượng thì phải đầu trọc."
"Đạo sĩ.. Cũng không dính dáng gì.."
"Chẳng lẽ.. ca chính là tu chân giả trong truyền thuyết.. Đúng, chắc chắn là như vậy!!"
Ở Thiên Hải tinh, tu chân giới quả thật tồn tại được người biết đến, nhưng bởi vì đủ loại nguyên cớ nên rất ít xuất hiện trước mặt công chúng, độ phủ sóng không cao.
Nhìn xem Trần Quân khắp nơi đều hiển lộ ra dáng vẻ cao thâm mạt trắc, Hồ Nguyệt Nha liền nhất định cho rằng chính là như vậy, cái đầu nhỏ nhắn không ngừng gật gật.
"Vậy mà cũng đoán ra, Tiểu Nha thật là thông minh!"
Trần Quân tùy ý khen ngợi, khiến cho Hồ Nguyệt Nha cười tít mắt, sau đó hắn liền đưa cánh tay ra, hồn nhiên đặt lên đỉnh đầu của nàng, sau đó vuốt ve mái tóc mềm mại.
Lòng bàn tay hắn truyền đến nhiệt độ dễ chịu, còn có một mùi hương thơm ngát, khiến cho nhất thời Hồ Nguyệt Nha rất hưởng thụ, để mặc cho hắn xoa đầu mình.
Đột nhiên Trần Quân đứng lên, giả vờ nhìn qua đồng hồ, sau đó hắn nói.
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm. Các ngươi đi chuẩn bị đi!"
"Chuẩn bị, chuẩn bị cái gì?" Hai mẹ con đồng thanh hỏi.
"Tẩy rửa thân thể một chút, tránh cho nhiễm phải bụi trần, không tiện thi pháp. Ta cũng phải đi bố trí một chút!"
Trần Quân nghiêm túc nói, dáng vẻ như thật vậy, khiến cho hai mẹ con không tự chủ được có chút tin tưởng.
"Phòng ngủ Tiểu Nha ở đâu, dẫn ta đi!"