Tối Cường Dâm Đế
Chương 4 : Chúng ta phải song tu
Ngày đăng: 01:31 27/06/20
Hồ Nguyệt Phượng dẫn Trần Quân lên trước phòng ngủ Hồ Nguyệt Nha, sau đó liền đi xuống gọi con gái đi tắm.
Trần Quân vừa mới đẩy ra cánh cửa, liền đã cảm thấy một cỗ hương thơm nhàn nhạt như hoa hồng, tràn ngập đặc trưng thiếu nữ truyền đến, xen lẫn là một chút lạnh lẽo quái lạ.
Bên trong phòng ngủ hết thảy trang trí đều lấy màu hồng chủ đạo, từ giường tủ đến bàn ghế chăn gối, trên giường còn vứt lấy một con gấu bông màu hồng to tướng, dài phải có hai mét.
Hình thù con gấu rất là béo ú đáng yêu, ngồi xổm nơi góc giường, đột nhiên đôi mắt đen láy nhìn như vô hồn của nó chợt lóe lên một tia âm u, dù rất nhanh nhưng vẫn không thoát khỏi được ánh mắt Trần Quân.
Trần Quân đi tới trước giường, nhìn qua con gấu nhếch môi cười nhạt, sau đó thế mà hắn liền lẩm bẩm tự nói.
"Đã chết rồi, thế mà ngươi còn trốn chui trốn lủi, vất vưởng tại nhân gian thế này, xem ra là lòng có chấp niệm, không nỡ rời đi nương tử xinh đẹp của mình ha!"
"Không đúng, đây là phòng ngủ nữ nhi ngươi.. À, ta hiểu!"
"Ngươi có cố gắng cũng vô dụng, không thể tu luyện, ngươi liền không thể tiếp cận hai mẹ con nàng, càng huống gì nói đến phá nổi âm sát chi khí trên người bọn họ.. Thật tội nghiệp!!"
"Một cái quỷ hồn đáng thương. Haha."
Trần Quân có một đôi mắt xuyên thấu âm dương, chỉ cần nhìn qua, hắn liền biết rõ gốc gác lai lịch của quỷ hồn giấu bên trong con gấu này, hóa ra đây chính là người chồng đã chết mười sáu năm trước của Hồ Nguyệt Phượng.
Con gấu nghe từng câu nói của Trần Quân, bông vải trên người nó liền có chút run rẩy nhỏ, theo tiếng cuồng tiếu của Trần Quân vang lên, biên độ dao động của nó càng lúc càng lớn, tựa hồ người bị động kinh lên cơn vậy, vô cùng quỷ dị.
Trần Quân hờ hững như không thấy, đoạn lạnh giọng nói tiếp.
"Vốn dĩ là một cái phụ thân đáng kính, theo nữ nhi càng lớn càng trổ mã xinh đẹp, dần dần chuyển hóa thành một cái sắc quỷ, trong mắt chỉ toàn dục niệm.."
"Đêm nào cũng nhìn thấy một cơ thể mơn mởn tươi ngon mọng nước trước mặt, nhưng chỉ có thể ngắm mà không thể ăn, cảm giác này thế nào?"
"Không chỉ nữ nhi, còn cả nương tử ngươi? Có hai mỹ nữ cực phẩm như vậy tồn tại, nghĩ đến ngươi muốn không hóa thành sắc quỷ cũng khó.."
"Ngươi đừng kích động, để dành phần kích động đó sau đi!!"
"Lúc mà ta đè lên người nữ nhi ngươi, sau đó tách ra kiều đồn đầy đặn, để cho cự long của ta hung hăng tàn phá khe suối ướt đẫm dâm thủy của nàng.."
"Nương tử ngươi a, nàng lúc ấy sẽ đứng phía trên nữ nhi ngươi, dùng tư thế khêu gợi nhất có thể chổng mông khoe ra mật động, để cho ta dùng lưỡi liếm láp.."
Từng câu từng câu cứ thế nối tiếp vang lên, giọng điệu bình thản như thể Trần Quân đang tường thuật lại một sự thật vậy.
Con gấu bông kia không biết từ lúc nào đã đứng lên, quanh thân nó tản mát ra những tia hắc khí lưu chuyển, đôi mắt đen láy đã hoàn toàn biến thành một màu đỏ rực, ngập tràn lệ khí.
...
Hồ Nguyệt Phượng rời khỏi bồn tắm, khoác lên người một chiếc khăn lông, làn da nàng được nước ấm tưới nhuần ửng hồng, mái tóc ướt đẫm tán loạn một cách tùy ý trên gương mặt diễm lệ, vô cùng gợi cảm.
Nhìn qua Hồ Nguyệt Nha vẫn còn ngâm mình trong làn nước, thổi bong bóng xà phòng, nàng mỉm cười nói.
"Tiểu Nha, đừng nghịch nữa. Mau mặc đồ vào đi!"
"Ân."
Hồ Nguyệt Nha gật gật đầu đứng dậy, đoạn hai mẹ con rời khỏi phòng tắm về trong phòng Hồ Nguyệt Phượng, bắt đầu khoác lên người y phục.
"Mẫu thân đại nhân, sao ngươi lại biết Trần Quân ca ca?" Đang mặc vào một chiếc áo lót màu hồng, Hồ Nguyệt Nha bỗng quay qua mẹ mình, ngượng ngùng mà hỏi. "Huynh ấy thật là đẹp trai, nhưng có thật sẽ giúp được ta không?"
"Khụ, mẫu thân cũng mới biết. Hắn rất thần bí, vừa nhìn đã biết rõ mọi chuyện, mẫu thân tin rằng hắn có bản lĩnh này.."
Hồ Nguyệt Phượng lúng túng nói.
Nhìn qua chiếc váy ngủ kiểu dáng hơi bảo thủ, nàng liền đăm chiêu một lúc, sau đó đổi thành một cái khác quyến rũ hơn, mang lên trên người liền như ẩn như hiện bày ra dáng vóc gợi cảm, tràn đầy phong vận thành thục khêu gợi.
Lại quay qua Hồ Nguyệt Nha, nhìn bộ đồ có chút mát mẻ của con gái, Hồ Nguyệt Phượng khe khẽ nhíu mày, đoạn cưỡng ép nàng mặc vào một bộ đồ ngủ dài, che phủ toàn thân.
Sau đó mặc kệ ánh mắt khó hiểu của con gái, Hồ Nguyệt Phượng lúc này mới dắt tay nàng đi lên phòng ngủ.
Vừa mở cửa ra, nhìn rõ tràng cảnh bên trong, hai mẹ con liền sững sờ một chốc, sau đó bộc phát kinh hô.
"A.. Cái gì thế này!!"
"Hôi Hôi.. Không.. Quỷ!!! Có quỷ!!"
"Quân ca ca, huynh sao vậy.!!!"
"Có ai không?!!"
Chỉ thấy Trần Quân đang dựa sát vào tường, khóe môi tràn ra tơ máu, chính giữa phòng, con gấu bông kia đang hung ác đứng đấy, quanh người nó có một luồng khí lãng màu đen đầy vẻ hắc ám đang tản mát ra.
Đôi mắt nó đỏ rực như lửa, hình thể cũng biến lớn, nơi móng vuốt vốn dĩ toàn bông cũng đã mọc lên ma trảo sắc bén.
Dưới chân con gấu là một cái đồ án hình bát giác kỳ lạ, hoa văn màu đỏ không ngừng luân chuyển, bắn ra những sợi xích đỏ trói tay trói chân nó, thần bí mà cổ lão.
Những sợi xích thoạt trông có chút đơn bạc, nhưng lại rất chắc chắn cầm chân con gấu, khiến cho nó không thể động đậy.
Con gấu đột nhiên quay qua nhìn hai mẹ con, trong mắt nó ẩn chứa gấp rút, nhưng lại hoàn toàn bị một màu rực cháy che khuất đi, nhìn vào rất là đáng sợ.
"A!! Đừng.. đừng nhìn ta.."
Hồ Nguyệt Nha yếu tim, hoảng hốt hét lên.
"Đừng lo.. Khụ, nó đã không thể cử động.. Khụ, khụ.."
Trần Quân nói, đoạn hắn đột nhiên ho khan, phun ra một ngụm máu, sau đó yếu ớt gục xuống, tình huống hỏng bét khiến hai mẹ con thấp thỏm kinh hô.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Quân ca ca, huynh có sao không?"
Còn tốt Hồ Nguyệt Phượng lớn gan, nghe Trần Quân nói thế, nàng chậm rãi bước một bước thăm dò, phát giác con gấu quả thật chỉ có thể nhìn mà không thể động, nàng liền bạo dạn dựa sát mép tường đi vào, tận lực tránh xa chỗ con gấu.
Rất nhanh, Hồ Nguyệt Phượng liền dựa sát vào người Trần Quân, đỡ lấy hắn chật vật đứng lên.
Xem gương mặt phong thần tuấn lãng của hắn lúc này hiện ra tái nhợt, trong nội tâm Hồ Nguyệt Phượng đột nhiên bất giác có chút đau nhói.
"Thứ này.. thứ này là gì??"
Chỉ qua con gấu, Hồ Nguyệt Phượng liền run rẩy hỏi.
Trần Quân giả bộ mệt mỏi, dựa vào trong bầu ngực đầy đặn của nàng, tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát của vị thục phụ này, sau đó chật vật nói.
"Khục.. Đây là một con lệ quỷ.. bị âm sát chi khí hấp dẫn mà đến.. tiềm phục nơi này đã lâu,.. Nó là một phần nguyên nhân khiến cho Tiểu Nha.. khục khục.."
"Vừa mới nó liền hung hăng bạo phát.. Xem ra.. tình huống đã rất nghiêm trọng.. Bên ngoài.. cũng không biết xung quanh có bao nhiêu quỷ hồn đang tới đây nữa.."
"Đây chỉ là.. khục.. phần ngọn mà thôi.."
"Còn tốt.. ta chống đỡ được.."
Nội dung trong lời nói của Trần Quân chín phần bịa đặt một phần là thật, mơ mơ hồ hồ, hơn nữa bộ dáng ra sức của hắn khiến cho Hồ Nguyệt Phượng tin tưởng không chút nghi ngờ.
"Vậy.. vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ta không nghĩ đến con lệ quỷ này mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không giết được, chỉ có thể tạm phong ấn nó, nhưng đây không phải là cách lâu dài, sớm muộn sẽ có ngày nó thoát ra, đến lúc đó..!"
Trần Quân nghiêm trọng nói.
"Cái gì! Chuyện này.. là thật ư?"
"Đúng thế! Tuy nhiên, cũng không phải là không có cách!"
"Vậy ngươi còn không mau nói!"
Nghe giọng nói vô cùng gấp gáp của Hồ Nguyệt Phượng, Trần Quân cười thầm.
"Hết thảy ngọn nguồn đều là do âm sát chi khí trên người hai mẹ con ngươi, vật này đối với lệ quỷ là vật đại bổ!"
"Chỉ có làm cho âm sát chi khí biến mất, lệ quỷ này không còn mục tiêu nó mới không tiếp tục dây dưa các ngươi, xung quanh các quỷ hồn khác cũng sẽ bỏ đi.!!"
"Tiểu Nha sẽ không còn bị hành hạ hằng đêm.. Hai người các ngươi cũng sẽ trở lại bình thường, không còn khắc chết nam nhân nữa..."
Trần Quân nói rất rành mạch, bộ dáng có chứng có cớ, khiến Hồ Nguyệt Phượng hoàn toàn cho rằng thật sự là chuyện như vậy.
"Làm cách nào.. Ngươi nói, làm cách nào để cho âm sát khí gì đó trong người bọn ta nhanh chóng biến mất!!"
"Ta biết một số phương pháp..!"
Đang lúc Trần Quân còn chưa nói hết, con gấu bỗng nhiên cuồng nộ tru lên, gương mặt nó nhăn nhó kích động, bắp tay bắp chân nổi lên gân xanh lắc lư dữ dội, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể giật tung dây xích mà ra.
Thấy thế, Trần Quân tựa hồ rất lo lắng, vội hét lên.
"Nguy rồi.. Xem ra Khốn Ma Trận của ta không thể giữ được nó quá lâu! Ngươi mau gọi Tiểu Nha qua đây!"
Hồ Nguyệt Nha bên ngoài vẫn run lẩy bẩy đứng nhìn, nếu không phải dựa lấy cánh cửa, sợ rằng nàng sớm đã kinh hãi gục xuống.
Câu chuyện của Trần Quân và mẫu thân ở bên trong nàng vẫn có thể nghe được, lúc này thấy Trần Quân gọi mình đến, nàng liền cố gắng kiềm chế sợ hãi mà mon men theo vách tường đi tới bên cạnh, khép nép núp vào người hắn.
Vẫn luôn dõi theo, con gấu thấy thế liền ra sức càng thêm gào rú, càng thêm cuồng bạo, tựa hồ nhận lấy vô số xung kích ác liệt.
Hồ Nguyệt Phượng không hổ là một cái lão bản lâu năm, định lực của nàng vô cùng tốt, đối mặt tình huống như thế không còn sợ hãi, trái lại dần dần trở nên tỉnh táo hơn.
"Phương pháp là gì, ngươi mau nói đi?"
Trần Quân thản nhiên.
"Muốn lấy âm sát chi khí trong người các ngươi ra, vốn dĩ có rất nhiều cách, nhưng thời gian không cho phép, chỉ còn có một cách.."
"Cách gì?"
"Không những mẹ con các ngươi thể chất đặc thù, mà chính ta cũng vậy. Trên người ta mang thần dương chi khí, có thể dung hòa âm sát chi khí của mẹ con các ngươi, không những khiến nó biến mất, mà hai luồng khí dung hòa này còn có thể biến thành một nguồn dưỡng khí đại bổ.. Chỉ là phương pháp này.."
Trần Quân lấp lửng nói không hết, nhưng Hồ Nguyệt Phượng cũng có chút hiểu rõ.
Xem ra, mấu chốt vẫn là trên người Trần Quân, cần có thần dương chi khí của hắn giúp đỡ, mới có thể giải quyết tình huống lúc này.
"Cầu ngươi.. hãy cứu lấy chúng ta.."
"Quân ca ca!!"
Hồ Nguyệt Nha cũng phối hợp hô lên, đôi mắt đẹp rưng rưng lệ nhìn qua Trần Quân, điệu bộ rất đáng thương.
Trần Quân bộ dáng có chút khó khăn..
"Ta tới đây đương nhiên là muốn giúp đỡ các ngươi. Nhưng mà, phương pháp này của ta có chút không tiện.."
Hồ Nguyệt Phượng gấp giọng.
"Không tiện, không tiện cái gì chứ, bây giờ là lúc nào rồi ngươi còn như thế.."
Giống như được nàng thể hồ quán đỉnh, Trần Quân nháy mắt minh ngộ, hắn bất đắc dĩ gật đầu.
"A, đúng thế, ta thật ngu xuẩn. Tính mạng nếu không còn, vậy thì day dứt mấy cái việc nhỏ nhặt như thế có ý nghĩa gì a!
Bộ dáng của hắn khiến hai mẹ con mừng rỡ khôn nguôi.
"Ngươi chịu giúp chúng ta rồi a!"
"Thật tốt quá!!"
Trần Quân im lặng không đáp, hắn liếc mắt nhìn qua con gấu đã phát điên, bờ môi chậm rãi câu lên..
"Mang ta lại chỗ giường!"
"A. Tốt."
Bên trái Hồ Nguyệt Phượng đỡ lấy, bên phải là Hồ Nguyệt Nha, bốn bình sữa lớn mềm nhũn áp tới cánh tay Trần Quân, dìu hắn lại giường ngủ một cách từ tốn.
Trần Quân ngả lưng nằm xuống, sau đó ngoắc ngoắc hai mẹ con.
"Mau tới đây, chúng ta phải song tu!"
Trần Quân vừa mới đẩy ra cánh cửa, liền đã cảm thấy một cỗ hương thơm nhàn nhạt như hoa hồng, tràn ngập đặc trưng thiếu nữ truyền đến, xen lẫn là một chút lạnh lẽo quái lạ.
Bên trong phòng ngủ hết thảy trang trí đều lấy màu hồng chủ đạo, từ giường tủ đến bàn ghế chăn gối, trên giường còn vứt lấy một con gấu bông màu hồng to tướng, dài phải có hai mét.
Hình thù con gấu rất là béo ú đáng yêu, ngồi xổm nơi góc giường, đột nhiên đôi mắt đen láy nhìn như vô hồn của nó chợt lóe lên một tia âm u, dù rất nhanh nhưng vẫn không thoát khỏi được ánh mắt Trần Quân.
Trần Quân đi tới trước giường, nhìn qua con gấu nhếch môi cười nhạt, sau đó thế mà hắn liền lẩm bẩm tự nói.
"Đã chết rồi, thế mà ngươi còn trốn chui trốn lủi, vất vưởng tại nhân gian thế này, xem ra là lòng có chấp niệm, không nỡ rời đi nương tử xinh đẹp của mình ha!"
"Không đúng, đây là phòng ngủ nữ nhi ngươi.. À, ta hiểu!"
"Ngươi có cố gắng cũng vô dụng, không thể tu luyện, ngươi liền không thể tiếp cận hai mẹ con nàng, càng huống gì nói đến phá nổi âm sát chi khí trên người bọn họ.. Thật tội nghiệp!!"
"Một cái quỷ hồn đáng thương. Haha."
Trần Quân có một đôi mắt xuyên thấu âm dương, chỉ cần nhìn qua, hắn liền biết rõ gốc gác lai lịch của quỷ hồn giấu bên trong con gấu này, hóa ra đây chính là người chồng đã chết mười sáu năm trước của Hồ Nguyệt Phượng.
Con gấu nghe từng câu nói của Trần Quân, bông vải trên người nó liền có chút run rẩy nhỏ, theo tiếng cuồng tiếu của Trần Quân vang lên, biên độ dao động của nó càng lúc càng lớn, tựa hồ người bị động kinh lên cơn vậy, vô cùng quỷ dị.
Trần Quân hờ hững như không thấy, đoạn lạnh giọng nói tiếp.
"Vốn dĩ là một cái phụ thân đáng kính, theo nữ nhi càng lớn càng trổ mã xinh đẹp, dần dần chuyển hóa thành một cái sắc quỷ, trong mắt chỉ toàn dục niệm.."
"Đêm nào cũng nhìn thấy một cơ thể mơn mởn tươi ngon mọng nước trước mặt, nhưng chỉ có thể ngắm mà không thể ăn, cảm giác này thế nào?"
"Không chỉ nữ nhi, còn cả nương tử ngươi? Có hai mỹ nữ cực phẩm như vậy tồn tại, nghĩ đến ngươi muốn không hóa thành sắc quỷ cũng khó.."
"Ngươi đừng kích động, để dành phần kích động đó sau đi!!"
"Lúc mà ta đè lên người nữ nhi ngươi, sau đó tách ra kiều đồn đầy đặn, để cho cự long của ta hung hăng tàn phá khe suối ướt đẫm dâm thủy của nàng.."
"Nương tử ngươi a, nàng lúc ấy sẽ đứng phía trên nữ nhi ngươi, dùng tư thế khêu gợi nhất có thể chổng mông khoe ra mật động, để cho ta dùng lưỡi liếm láp.."
Từng câu từng câu cứ thế nối tiếp vang lên, giọng điệu bình thản như thể Trần Quân đang tường thuật lại một sự thật vậy.
Con gấu bông kia không biết từ lúc nào đã đứng lên, quanh thân nó tản mát ra những tia hắc khí lưu chuyển, đôi mắt đen láy đã hoàn toàn biến thành một màu đỏ rực, ngập tràn lệ khí.
...
Hồ Nguyệt Phượng rời khỏi bồn tắm, khoác lên người một chiếc khăn lông, làn da nàng được nước ấm tưới nhuần ửng hồng, mái tóc ướt đẫm tán loạn một cách tùy ý trên gương mặt diễm lệ, vô cùng gợi cảm.
Nhìn qua Hồ Nguyệt Nha vẫn còn ngâm mình trong làn nước, thổi bong bóng xà phòng, nàng mỉm cười nói.
"Tiểu Nha, đừng nghịch nữa. Mau mặc đồ vào đi!"
"Ân."
Hồ Nguyệt Nha gật gật đầu đứng dậy, đoạn hai mẹ con rời khỏi phòng tắm về trong phòng Hồ Nguyệt Phượng, bắt đầu khoác lên người y phục.
"Mẫu thân đại nhân, sao ngươi lại biết Trần Quân ca ca?" Đang mặc vào một chiếc áo lót màu hồng, Hồ Nguyệt Nha bỗng quay qua mẹ mình, ngượng ngùng mà hỏi. "Huynh ấy thật là đẹp trai, nhưng có thật sẽ giúp được ta không?"
"Khụ, mẫu thân cũng mới biết. Hắn rất thần bí, vừa nhìn đã biết rõ mọi chuyện, mẫu thân tin rằng hắn có bản lĩnh này.."
Hồ Nguyệt Phượng lúng túng nói.
Nhìn qua chiếc váy ngủ kiểu dáng hơi bảo thủ, nàng liền đăm chiêu một lúc, sau đó đổi thành một cái khác quyến rũ hơn, mang lên trên người liền như ẩn như hiện bày ra dáng vóc gợi cảm, tràn đầy phong vận thành thục khêu gợi.
Lại quay qua Hồ Nguyệt Nha, nhìn bộ đồ có chút mát mẻ của con gái, Hồ Nguyệt Phượng khe khẽ nhíu mày, đoạn cưỡng ép nàng mặc vào một bộ đồ ngủ dài, che phủ toàn thân.
Sau đó mặc kệ ánh mắt khó hiểu của con gái, Hồ Nguyệt Phượng lúc này mới dắt tay nàng đi lên phòng ngủ.
Vừa mở cửa ra, nhìn rõ tràng cảnh bên trong, hai mẹ con liền sững sờ một chốc, sau đó bộc phát kinh hô.
"A.. Cái gì thế này!!"
"Hôi Hôi.. Không.. Quỷ!!! Có quỷ!!"
"Quân ca ca, huynh sao vậy.!!!"
"Có ai không?!!"
Chỉ thấy Trần Quân đang dựa sát vào tường, khóe môi tràn ra tơ máu, chính giữa phòng, con gấu bông kia đang hung ác đứng đấy, quanh người nó có một luồng khí lãng màu đen đầy vẻ hắc ám đang tản mát ra.
Đôi mắt nó đỏ rực như lửa, hình thể cũng biến lớn, nơi móng vuốt vốn dĩ toàn bông cũng đã mọc lên ma trảo sắc bén.
Dưới chân con gấu là một cái đồ án hình bát giác kỳ lạ, hoa văn màu đỏ không ngừng luân chuyển, bắn ra những sợi xích đỏ trói tay trói chân nó, thần bí mà cổ lão.
Những sợi xích thoạt trông có chút đơn bạc, nhưng lại rất chắc chắn cầm chân con gấu, khiến cho nó không thể động đậy.
Con gấu đột nhiên quay qua nhìn hai mẹ con, trong mắt nó ẩn chứa gấp rút, nhưng lại hoàn toàn bị một màu rực cháy che khuất đi, nhìn vào rất là đáng sợ.
"A!! Đừng.. đừng nhìn ta.."
Hồ Nguyệt Nha yếu tim, hoảng hốt hét lên.
"Đừng lo.. Khụ, nó đã không thể cử động.. Khụ, khụ.."
Trần Quân nói, đoạn hắn đột nhiên ho khan, phun ra một ngụm máu, sau đó yếu ớt gục xuống, tình huống hỏng bét khiến hai mẹ con thấp thỏm kinh hô.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Quân ca ca, huynh có sao không?"
Còn tốt Hồ Nguyệt Phượng lớn gan, nghe Trần Quân nói thế, nàng chậm rãi bước một bước thăm dò, phát giác con gấu quả thật chỉ có thể nhìn mà không thể động, nàng liền bạo dạn dựa sát mép tường đi vào, tận lực tránh xa chỗ con gấu.
Rất nhanh, Hồ Nguyệt Phượng liền dựa sát vào người Trần Quân, đỡ lấy hắn chật vật đứng lên.
Xem gương mặt phong thần tuấn lãng của hắn lúc này hiện ra tái nhợt, trong nội tâm Hồ Nguyệt Phượng đột nhiên bất giác có chút đau nhói.
"Thứ này.. thứ này là gì??"
Chỉ qua con gấu, Hồ Nguyệt Phượng liền run rẩy hỏi.
Trần Quân giả bộ mệt mỏi, dựa vào trong bầu ngực đầy đặn của nàng, tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát của vị thục phụ này, sau đó chật vật nói.
"Khục.. Đây là một con lệ quỷ.. bị âm sát chi khí hấp dẫn mà đến.. tiềm phục nơi này đã lâu,.. Nó là một phần nguyên nhân khiến cho Tiểu Nha.. khục khục.."
"Vừa mới nó liền hung hăng bạo phát.. Xem ra.. tình huống đã rất nghiêm trọng.. Bên ngoài.. cũng không biết xung quanh có bao nhiêu quỷ hồn đang tới đây nữa.."
"Đây chỉ là.. khục.. phần ngọn mà thôi.."
"Còn tốt.. ta chống đỡ được.."
Nội dung trong lời nói của Trần Quân chín phần bịa đặt một phần là thật, mơ mơ hồ hồ, hơn nữa bộ dáng ra sức của hắn khiến cho Hồ Nguyệt Phượng tin tưởng không chút nghi ngờ.
"Vậy.. vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ta không nghĩ đến con lệ quỷ này mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không giết được, chỉ có thể tạm phong ấn nó, nhưng đây không phải là cách lâu dài, sớm muộn sẽ có ngày nó thoát ra, đến lúc đó..!"
Trần Quân nghiêm trọng nói.
"Cái gì! Chuyện này.. là thật ư?"
"Đúng thế! Tuy nhiên, cũng không phải là không có cách!"
"Vậy ngươi còn không mau nói!"
Nghe giọng nói vô cùng gấp gáp của Hồ Nguyệt Phượng, Trần Quân cười thầm.
"Hết thảy ngọn nguồn đều là do âm sát chi khí trên người hai mẹ con ngươi, vật này đối với lệ quỷ là vật đại bổ!"
"Chỉ có làm cho âm sát chi khí biến mất, lệ quỷ này không còn mục tiêu nó mới không tiếp tục dây dưa các ngươi, xung quanh các quỷ hồn khác cũng sẽ bỏ đi.!!"
"Tiểu Nha sẽ không còn bị hành hạ hằng đêm.. Hai người các ngươi cũng sẽ trở lại bình thường, không còn khắc chết nam nhân nữa..."
Trần Quân nói rất rành mạch, bộ dáng có chứng có cớ, khiến Hồ Nguyệt Phượng hoàn toàn cho rằng thật sự là chuyện như vậy.
"Làm cách nào.. Ngươi nói, làm cách nào để cho âm sát khí gì đó trong người bọn ta nhanh chóng biến mất!!"
"Ta biết một số phương pháp..!"
Đang lúc Trần Quân còn chưa nói hết, con gấu bỗng nhiên cuồng nộ tru lên, gương mặt nó nhăn nhó kích động, bắp tay bắp chân nổi lên gân xanh lắc lư dữ dội, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể giật tung dây xích mà ra.
Thấy thế, Trần Quân tựa hồ rất lo lắng, vội hét lên.
"Nguy rồi.. Xem ra Khốn Ma Trận của ta không thể giữ được nó quá lâu! Ngươi mau gọi Tiểu Nha qua đây!"
Hồ Nguyệt Nha bên ngoài vẫn run lẩy bẩy đứng nhìn, nếu không phải dựa lấy cánh cửa, sợ rằng nàng sớm đã kinh hãi gục xuống.
Câu chuyện của Trần Quân và mẫu thân ở bên trong nàng vẫn có thể nghe được, lúc này thấy Trần Quân gọi mình đến, nàng liền cố gắng kiềm chế sợ hãi mà mon men theo vách tường đi tới bên cạnh, khép nép núp vào người hắn.
Vẫn luôn dõi theo, con gấu thấy thế liền ra sức càng thêm gào rú, càng thêm cuồng bạo, tựa hồ nhận lấy vô số xung kích ác liệt.
Hồ Nguyệt Phượng không hổ là một cái lão bản lâu năm, định lực của nàng vô cùng tốt, đối mặt tình huống như thế không còn sợ hãi, trái lại dần dần trở nên tỉnh táo hơn.
"Phương pháp là gì, ngươi mau nói đi?"
Trần Quân thản nhiên.
"Muốn lấy âm sát chi khí trong người các ngươi ra, vốn dĩ có rất nhiều cách, nhưng thời gian không cho phép, chỉ còn có một cách.."
"Cách gì?"
"Không những mẹ con các ngươi thể chất đặc thù, mà chính ta cũng vậy. Trên người ta mang thần dương chi khí, có thể dung hòa âm sát chi khí của mẹ con các ngươi, không những khiến nó biến mất, mà hai luồng khí dung hòa này còn có thể biến thành một nguồn dưỡng khí đại bổ.. Chỉ là phương pháp này.."
Trần Quân lấp lửng nói không hết, nhưng Hồ Nguyệt Phượng cũng có chút hiểu rõ.
Xem ra, mấu chốt vẫn là trên người Trần Quân, cần có thần dương chi khí của hắn giúp đỡ, mới có thể giải quyết tình huống lúc này.
"Cầu ngươi.. hãy cứu lấy chúng ta.."
"Quân ca ca!!"
Hồ Nguyệt Nha cũng phối hợp hô lên, đôi mắt đẹp rưng rưng lệ nhìn qua Trần Quân, điệu bộ rất đáng thương.
Trần Quân bộ dáng có chút khó khăn..
"Ta tới đây đương nhiên là muốn giúp đỡ các ngươi. Nhưng mà, phương pháp này của ta có chút không tiện.."
Hồ Nguyệt Phượng gấp giọng.
"Không tiện, không tiện cái gì chứ, bây giờ là lúc nào rồi ngươi còn như thế.."
Giống như được nàng thể hồ quán đỉnh, Trần Quân nháy mắt minh ngộ, hắn bất đắc dĩ gật đầu.
"A, đúng thế, ta thật ngu xuẩn. Tính mạng nếu không còn, vậy thì day dứt mấy cái việc nhỏ nhặt như thế có ý nghĩa gì a!
Bộ dáng của hắn khiến hai mẹ con mừng rỡ khôn nguôi.
"Ngươi chịu giúp chúng ta rồi a!"
"Thật tốt quá!!"
Trần Quân im lặng không đáp, hắn liếc mắt nhìn qua con gấu đã phát điên, bờ môi chậm rãi câu lên..
"Mang ta lại chỗ giường!"
"A. Tốt."
Bên trái Hồ Nguyệt Phượng đỡ lấy, bên phải là Hồ Nguyệt Nha, bốn bình sữa lớn mềm nhũn áp tới cánh tay Trần Quân, dìu hắn lại giường ngủ một cách từ tốn.
Trần Quân ngả lưng nằm xuống, sau đó ngoắc ngoắc hai mẹ con.
"Mau tới đây, chúng ta phải song tu!"