Tối Cường Dâm Đế

Chương 9 : Ở chung nhà.

Ngày đăng: 01:31 27/06/20

Sáng sớm dương quang chiếu rọi, những tia nắng khéo léo luồn qua cửa kính, hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Trần Quân đang ngồi xếp bằng dưới đất.
Trên giường, Hồ Nguyệt Nha say sưa nằm ngủ, mẫu thân nàng Hồ Nguyệt Phượng thì không thấy đâu, hẳn là đã thức dậy từ sớm.
Sau khi hấp thu âm sát chi khí trên người hai mẹ con xinh đẹp, cùng với lệ khí từ con gấu quái quỷ kia, chuyển hóa thành nguyên khí chính mình, Trần Quân không có việc gì làm liền rảnh rỗi ngồi xếp bằng cả đêm, chắt lọc từng chút linh khí yếu ớt.
Thiên Hải tinh là một cái tinh cầu cấp thấp, linh khí cằn cỗi đến mức đáng thương, với Vô Trần quyết môn tuyệt thế công pháp này, mà Trần Quân cũng chỉ có thể kiếm được một chút xíu linh khí cho mình mà thôi.
Nếu chiếu theo tốc độ tu luyện như vậy, Trần Quân không biết mất bao lâu mới có thể trở lại Đế cấp, tìm về Lăng Thiên giới, cho nên hắn đành phải kiếm thêm vài con đường tắt.
Mà Hồ Nguyệt Phượng xuất hiện, vừa vặn phù hợp, nên Trần Quân mới bày ra một màn song tu diệt quỷ kia, thuận lợi chơi gái tăng cao tu vi, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.
Hồ Nguyệt Phượng đẩy mở phòng ngủ đi vào, trong tay bưng lấy một cái chén tinh xảo, trong chén bốc khói nghi ngút, hương thơm nức mũi.
Lúc này nàng đang mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, ôm sát thân thể đầy đặn yêu kiều, khiến cho những đường cong gợi cảm trên người hiển lộ ra rõ rệt, mái tóc nàng có chút hơi ướt ướt, hờ hững rũ xuống, xem ra là mới tắm xong.
Sáng sớm tỉnh dậy, tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, tâm trạng Hồ Nguyệt Phượng có chút hỗn loạn, nhưng lúc thấy con gấu kia đã biến mất, không khí trong phòng không còn lạnh lẽo, trong lòng nàng thở ra một hơi, lúc này mới đi tẩy rửa cơ thể.
Gương mặt Hồ Nguyệt Phượng lúc này vô cùng kiều diễm tràn đầy mị thái, ánh mắt khiêu mị, mày cong như liễu, xem ra một đêm kích tình mãnh liệt đã tưới nhuần nàng, khiến cho nàng càng thêm trở nên hấp dẫn mê người.
Theo mỗi bước chân của Hồ Nguyệt Phượng đi tới, nhũ phong trước ngực nàng liền lắc qua lắc lại sóng sánh mãnh liệt, quang cảnh vô cùng vĩ đại.
"Trần Quân.."
Hồ Nguyệt Phượng nhỏ giọng gọi, gương mặt đỏ ửng lén lút nhìn vào hạ thân Trần Quân, nơi con cự long đã dựng đứng ngạo nghễ, không biết là do nguyên cớ sáng sớm hay gì.
Nhìn thấy Trần Quân không trả lời, vẫn ngồi nhắm mắt, Hồ Nguyệt Phượng liền không làm phiền hắn.
Nàng đi đến cạnh bàn học con gái, đoạn đặt cái chén cháo sâm nóng hổi xuống, dự định một lát Trần Quân tỉnh dậy sẽ uống sau, để hắn bồi bổ thân thể.
"A."
Hồ Nguyệt Phượng đột nhiên kêu lên, bởi nàng cảm giác được phía sau mình đang có một thứ đồ vật to lớn đang đè ép xuống nơi khe mông, nhiệt độ nóng bỏng, hình dáng thô lỗ của nó nháy mắt hiện ra trong tâm trí nàng.
"Trần Quân.. Ngươi.. ngươi làm gì vậy?"
Trần Quân ôm lấy thân hình đầy đặn của nàng từ phía sau, hông hắn khẽ động, trượt cự long của hắn lên xuống nơi khe mông Hồ Nguyệt Phượng, chỉ cách một lớp quần áo thôi, hắn có thể cảm nhận rõ rệt được sự co dãn mềm mại của da thịt nàng.
"Phượng nhi. Nàng gọi ta là gì cơ?"
"A.. Ngươi.. Ngươi mau dừng lại.. Việc đêm qua đa tạ ngươi.. Nhưng quan hệ giữa chúng ta..."
Hồ Nguyệt Phượng xấu hổ nói, lúc này một tay Trần Quân đã tham lam nắn bóp cặp bánh bao sung mãn của nàng, một tay hắn thì lần mò xuống vùng cấm địa, ma sát bên ngoài ôn tuyền.
"Phượng nhi. Miệng nàng nói không, nhưng tại sao bên dưới của nàng lại đã ướt đẫm như thế này rồi a?"
"A.. Không.. ta không..."
Hồ Nguyệt Phượng cắn môi, ngăn không cho bản thân phát ra tiếng rên rỉ, chỉ là những ngón tay Trần Quân như có ma lực, dễ dàng khêu lên cảm xúc nguyên thủy bên trong nàng. Trí mạng nhất đương nhiên vẫn là con cự long nóng hổi kia, nó dán lên kiều đồn nàng, phả ra một luồng nhiệt khí hừng hực, chỉ cách vùng tư mật của nàng một khoảng cách nhỏ.
"Chúng ta.. cần nói chuyện..!"
Thấy Hồ Nguyệt Phượng như vậy, xem ra lòng có thắc mắc, Trần Quân cũng không tiếp tục cưỡng ép, hắn tách rời thân hình mê người của nàng, sau đó mỉm cười.
"Phượng nhi, nàng muốn nói gì?"
"Ngươi.. có thể không gọi ta Phượng nhi được không?"
Hồ Nguyệt Phượng trong lòng lúng túng, nàng theo bản năng cúi xuống để dời mắt khỏi nụ cười mê người của Trần Quân, chỉ là cúi xuống lại thấy một con cự long ngạo nghễ phía dưới, nhất thời nàng liền xấu hổ nhìn lại gương mặt tuyệt mỹ của hắn.
"Ngươi.. Gọi ta Phượng tỷ là tốt rồi!"
"Hừ. Nàng gọi ta lão công lão công suốt đêm như thế, ta gọi nàng một tiếng Phượng nhi lại như thế nào?" Trần Quân lắc đầu.
"A.. Đó là.. đó là... do ngươi bảo ta gọi a.. Chúng ta chỉ là phối hợp..."
"Được rồi, một cái xưng hô mà thôi. Nói đi, nàng muốn nói chuyện gì với ta?"
"Chuyện đêm qua, chúng ta.. chúng ta có phải đã xong rồi không?? Âm sát khí gì đó, ngươi đã giải quyết hết chưa?"
Trần Quân lắc lắc đầu, một bộ bất lực, vừa trấn an vừa hăm dọa Hồ Nguyệt Phượng.
"Há có thể dễ dàng như vậy. Mặc dù ta đã đuổi đi đám quỷ hồn kia, nhưng âm sát chi khí trong người các nàng vẫn còn, dù tính mạng không đáng lo, nhưng vẫn không thể gần gũi nam nhân. Nếu không, âm sát chi khí tăng lên, đám quỷ hồn kia lại mò đến.."
Hồ Nguyệt Phượng thở phào nhẹ nhõm, đoạn giận dỗi gắt gỏng.
"Ai.. ai muốn gần gũi nam nhân cơ chứ.. Ý ta là, Tiểu Nha, nàng có còn vấn đề gì không?"
"Không sao, từ nay Tiểu Nha có thể yên giấc ngủ ngon rồi!"
"Cảm ơn ngươi!"
Hồ Nguyệt Phượng chân thành nói, sau đó đưa mắt âu yếm nhìn qua Hồ Nguyệt Nha đang say sưa ngủ ngon, trong mắt tràn đầy yêu chiều.
"Tiểu Nha đã không biết bao lâu mới có thể ngon giấc như vậy, thật sự là nhờ có ngươi.."
Trần Quân cười nhạt.
"Phượng nhi, nàng muốn cảm tạ ta chỉ một tiếng như vậy thôi sao?"
"A.. Ý ngươi là.."
Hồ Nguyệt Phượng thẹn thùng nói, cho rằng Trần Quân lại muốn giao hoan với mình để đòi báo đáp, ánh mắt nàng không khỏi trở nên mê ly, hạ thân bắt đầu ẩm ướt.
Trần Quân nhìn rõ mọi biến hóa của nàng, hắn cười tà, suy nghĩ một lúc liền trả lời.
"Ta vốn là người tu chân, xuất sơn xuống núi lịch lãm hồng trần. Đến Bắc Kinh tạm thời không có chỗ nào tá túc, ngươi có thể để ta ở lại đây, xem như là cảm tạ ta!"
"Là.. là vậy à?"
Hồ Nguyệt Phượng gật đầu, trong lòng mơ hồ có chút thất lạc.
Đang định gật đầu đồng ý, chợt nghĩ đến sau này nam nhân tuấn mỹ vô song này sẽ ở chung với hai mẹ con nàng, lửa gần rơm tất sinh hỏa hoạn...
Nhưng lúc muốn nói từ chối, thì hình bóng con cự long cao lớn gân guốc kia của Trần Quân lại xuất hiện, sự hung mãnh nóng bỏng của nó hằn sâu trong tâm trí Hồ Nguyệt Phượng, thân hình hoàn hảo của Trần Quân ôm lấy nàng, hùng hục không biết mệt mỏi đóng đinh cự long hư hỏng đó vào chỗ tư mật của nàng, khiến nàng sung sướng lên đỉnh vu sơn hết lần này đến lần khác..
Mấu chốt hơn là Tiểu Nha cũng đã phát sinh quan hệ với Trần Quân, dù là có mục đích "trong sáng tốt đẹp", nhưng xác thực việc đã như vậy, ba người ở chung một nhà xem ra sẽ có chút lúng túng.
Là đồng ý, vẫn là không nên đây.
Trần Quân không để cho nàng xoắn xuýt quá lâu, hắn trực tiếp tung ra đại chiêu.
"Nàng đã nói nếu giúp đỡ Tiểu Nha hóa giải âm sát chi khí, liền đáp ứng mọi điều kiện của ta, vậy mà sau khi ta vất vả làm việc xong, bây giờ nàng liền muốn đổi ý. Thì ra, đây chính là lòng dạ nữ nhân mà sư phụ ta hay nói đến sao?"
Giọng nói u buồn rười rượi, biểu cảm thê lương như thật của Trần Quân khiến Hồ Nguyệt Phượng quặn đau trong tim, nàng liền không kịp nghĩ nhiều, vội vã đáp ứng hắn.
"Ngươi hiểu lầm rồi.. Ta.. Ta chỉ là đang nghĩ xem, nên sắp xếp cho ngươi ở phòng nào thôi a!"
Thấy thế, vẻ mặt Trần Quân liền vui trở lại.
"Vậy sao?"
"Ừ.." Hồ Nguyệt Phượng líu ríu gật đầu. "Ngươi.. Ngươi nhanh mặc y phục vào đi, ta đi chuẩn bị bữa sáng!"
Nói rồi, nàng quay đầu liền chạy, chỉ là vừa mới bước ra khỏi phòng đã quay trở lại, sau đó nói với Trần Quân.
"Cháo sâm trên bàn ta đã chuẩn bị cho ngươi, ngươi hãy uống đi. Còn nữa, đừng có đánh thức Tiểu Nha, để cho con bé ngủ thêm một lúc, ta đi chuẩn bị bữa sáng."
"Ân."
Trần Quân mỉm cười gật đầu, mọi việc đều như trong dự liệu, sau đó hắn đi tới bàn học ngồi xuống, nhâm nhi chén cháo sâm đã có chút nguội.
Hương vị không tính là tốt, coi như vẫn được, Trần Quân vô cùng hài lòng ăn hết, bởi bên trong bát cháo sâm này thế mà có một chút linh khí, mặc dù ít đến tuyệt vọng, nhưng có vẫn là hơn không.
"Không biết Phượng nhi nấu bao nhiêu, còn có nữa không a?"
Đặt xuống chén sứ đã trống không, Trần Quân thầm nghĩ, đoạn hắn cũng lười nhác mặc vào quần áo, đứng dậy ung dung đi xuống dưới lầu.