Tối Cường Dâm Đế

Chương 10 : Dì nhỏ Trương Mẫn Nghi.

Ngày đăng: 01:31 27/06/20

Hồ Nguyệt Phượng đang bận rộn dưới bếp, nghe thấy tiếng bước chân phía sau liền quay đầu, gương mặt xinh đẹp chốc lát ửng đỏ.
"Ngươi.. Sao ngươi còn chưa mặc y phục?"
"Y phục của ta đã bẩn, không có bộ nào khác để thay." Trần Quân qua loa trả lời, đoạn khen ngợi. "Phượng nhi, cháo sâm nàng nấu thật ngon, còn có nữa không?"
"A.. Thật sao.. Ngươi ngồi xuống đi, ta mang cho ngươi!"
Hồ Nguyệt Phượng có chút ngọt ngào nói, đoạn bưng lấy một cái nồi thiếc bốc khói nghi ngút tới trước mặt Trần Quân, sau đó nghĩ đến điều gì, nàng đi lên phòng tìm kiếm một bộ đồ thể thao Adidas màu đen đặt sang bên cạnh, nhắc hắn lát nữa phải mặc vào.
Xong xuôi rồi, Hồ Nguyệt Phượng mới trở lại trong bếp hí hoáy nấu nướng bữa sáng, bộ dáng thập phần nghiêm túc.
Đảm đang trong bếp, lẳng lơ trên giường ngủ, đại khái chính là những từ ngữ mô tả về loại nữ nhân như nàng.
Trần Quân vui vẻ ngắm nhìn cặp mông tròn lẳn của Hồ Nguyệt Phượng một lúc, sau đó hắn bê lấy nồi cháo lên, trực tiếp nốc vào trong bụng, thậm chí những củ nhân sâm cũng bị hắn nhai sột soạt hết.
Chỉ mấy phút sau, nguyên nồi cháo sâm đã chui vào trong bụng Trần Quân, linh khí ẩn giấu trong đó chuyển hóa thành một chút nguyên khí ít ỏi, bồi bổ cho cơ thể hắn.
"Reng...... reng........"
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, phá vỡ đi sự yên tĩnh trong căn nhà tráng lệ.
"Sáng sớm như này, là ai gọi cửa vậy nhỉ. Trần Quân, ngươi ra mở cửa giúp ta!"
Hồ Nguyệt Phượng nghĩ nghĩ, cho rằng giao sữa đến liền vội hô lên, bởi nàng đang dở tay trong bếp không rời ra được.
Trần Quân lười biếng mặc bộ Adidas vào, đoạn uể oải đứng dậy.
Đều nói người tốt vì lụa, câu nói này áp dụng lên người hắn phải là ngược lại, lụa tốt vì người mới đúng.
Thân hình Trần Quân vô cùng hoàn mỹ, mọi số đo đều là chuẩn mực, bộ đồ thể thao này có chút hơi rộng, nhưng mặc lên người hắn vẫn có một vẻ thoải mái phóng khoáng, hơn nữa gương mặt tuấn lãng vô song của Trần Quân rất dễ thu hút tâm thần người khác, khiến cho bọn họ không chú ý tới hắn mặc gì trên người.
"Phượng tỷ, ta thật nhớ.. A, ngươi là ai?"
Cửa vừa mới mở ra, một cái nữ nhân xinh đẹp ngay lập tức lao vào, sau đó kịp thời dừng lại, nghi hoặc nhìn nhìn Trần Quân.
Trương Mẫn Nghi rất khó hiểu, tình huống trong nhà Phượng tỷ nàng đương nhiên biết, bởi Phượng tỷ chính là chị họ của nàng a, trước giờ nơi này không hề có bóng dáng nam nhân khác xuất hiện qua, làm sao đột nhiên lại có một tên tiểu tử trẻ tuổi suất khí ngời ngời như vậy.
Lẽ nào Phượng tỷ đổi tính, mặc kệ sống chết bọn nam nhân thối tha kia, bắt đầu tìm đến tiểu bạch kiểm rồi.
Ân, xem nhan giá trị tên này, tựa hồ rất có thể..
"Tại sao ngươi lại ở đây.. Phượng tỷ nàng đâu?" Trương Mẫn Nghi có chút giận dữ hỏi.
Trần Quân không trả lời, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn nàng.
Trương Mẫn Nghi khoảng ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, một vẻ đẹp thành thục đoan trang.
Nàng có một mái tóc đen nhánh hờ hững rủ xuống ngang vai, đôi lông mày trăng lưỡi liềm cong cong vũ mị, một đôi mắt đẹp biết nói, sâu thăm thẳm, dường như cất giấu rất nhiều trí tuệ.
Sóng mũi Trương Mẫn Nghi thẳng cao, bờ môi đánh son hồng nhạt gợi cảm vô cùng, nước da trắng nõn, bên dưới mặc một cái áo sơ mi ngắn tay làm lộ hai cánh tay trần trụi trắng mềm ra bên ngoài, hai bầu vú đầy đặn vươn cao căng tràn trên ngực áo, giống như lúc nào cũng có thể giật đứt những chiếc cúc.
Chính giữa hai bầu vú lộ ra một cái rãnh sâu như ẩn như hiện mê người, còn có ở bên trong cái nịt ngực màu hồng phấn thỉnh thoảng hiển lộ ra bên dưới khe rãnh, vô cùng hút mắt.
Hạ thân Trương Mẫn Nghi mặc một cái váy màu xanh dương, tất chân hình lưới phủ lấy hai cái đùi ngọc trắng mịn, toàn thân nàng toát ra một vẻ gợi cảm trí thức mà không kém phần quyến rũ mê người.
"Ngươi bị câm a!"
Thấy Trần Quân không trả lời câu hỏi của mình, trái lại không kiêng nể nhìn mình từ trên xuống dưới, Trương Mẫn Nghi sẵng giọng một câu, sau đó mặc kệ hắn, trực tiếp đi vào bên trong.
Trông thấy Hồ Nguyệt Phượng đang ở trong bếp, nàng liền vứt chiếc túi xách trong tay xuống ghế sofa, sau đó đi vào ôm lấy Hồ Nguyệt Phượng từ phía sau lưng, bàn tay không kiêng nể gì đặt lên bầu ngực mà bóp.
"Phượng tỷ, ta nhớ tỷ chết mất...!!! Tiểu Nha đâu rồi.."
"Mẫn Nghi, là muội đấy à?" Hồ Nguyệt Phượng có chút mất tự nhiên trả lời, món ăn nấu cũng đã xong, nàng liền dừng lại, đoạn gỡ tay Trương Mẫn Nghi ra. "Đừng quên muội là giáo viên đấy. Hơn nữa ở đây còn có người ngoài, muội đừng làm rộn!"
Trương Mẫn Nghi nháy mắt tức giận.
"Tỷ nói ta mới nhớ, tên kia là ai, tại sao hắn lại ở trong nhà của tỷ?"
"Hắn.. hắn là bác sĩ.. Hắn đã chữa tốt bệnh cho Tiểu Nha, hơn nữa tạm thời không có nơi ở, cho nên ta liền để hắn tá túc tại đây!" Hồ Nguyệt Phượng nửa thật nửa giả nói.
"Thật sao, Tiểu Nha bệnh nàng tốt rồi. Tỷ không lừa ta đấy chứ, mau đưa ta đi gặp nàng?" Trương Mẫn Nghi mừng rỡ, nhưng vẫn có chút không tin.. "Tiểu tử kia, mặt mũi trẻ măng thế mà lợi hại như vậy!"
"Tiểu Nha còn đang ngủ.. Về phần Trần Quân, tạm thời ta để hắn ở đây một lúc, dù sao ta cũng đáp ứng hắn rồi, không bao lâu sau hắn sẽ rời đi." Hồ Nguyệt Phượng lúng túng, sau đó nói lảng sang chuyện khác. "Mà hôm nay không phải muội đi dạy sao, tại sao muội đột nhiên lại đến nhà tỷ?"
"Thế nào, ta nhớ tỷ thì cứ đến thôi, còn cần có lý do hay sao? Lẽ nào tỷ có nam nhân trong nhà, liền không cho phép ta đến, chẳng lẽ có điều gì đó mờ ám.." Trương Mẫn Nghi giả bộ cả giận, sau đó thăm dò. "Cũng đúng, tiểu tử kia suất khí như vậy, dáng người lại tốt, tỷ có mê hắn cũng không lạ.."
"Đừng nói nhảm!" Hồ Nguyệt Phượng gắt nhẹ, sắc mặt có chút ửng đỏ.
Thấy thế, Trương Mẫn Nghi âm thầm ghen ghét, quả nhiên là có chuyện như vậy.
Nàng lúc này mới trình bày lý do mình đến đây.
"Lão hiệu trưởng bệnh tình đột nhiên phát sinh nguy kịch, khiến cho toàn trường được nghỉ một hôm, ta liền đến thăm tỷ và Tiểu Nha một lát, sau đó đến bệnh viện thăm lão.."
"Ân." Hồ Nguyệt Phượng tùy ý gật đầu. "Mau giúp ta mang đồ ăn ra bàn."
Hai tỷ muội xinh đẹp từng người từng người bê những món ăn thơm ngon nức mũi ra nơi phòng khách, khung cảnh rất đỗi đẹp đẽ.
Nhìn thấy Trần Quân ngồi im hờ hững, Trương Mẫn Nghi hừ lạnh.
"Tiểu tử thối, còn không biết đến đây giúp đỡ!"
"Được rồi, dù sao cũng chỉ mấy món thôi mà."
Hồ Nguyệt Phượng vội lên tiếng bênh vực, nàng biết thân phận Trần Quân là người tu chân, có vẻ quá sức cao quý, hơn nữa hắn có đại ân với mẹ con nàng, chút việc vặt này sao lại để hắn làm được.
Lúc này, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân lộc cộc.
Hồ Nguyệt Nha vịn lấy cầu thang bước xuống, bước chân có chút tập tễnh, xem ra là hạ bộ còn chịu đau đớn do dư vị đêm qua mang lại, khiến cho di chuyển có chút khó khăn.
"A.. Tiểu Nha, để dì nhỏ tới đỡ ngươi.."
Trương Mẫn Nghi nháy mắt đi đến, thương yêu dìu lấy cánh tay Hồ Nguyệt Nha, sau đó nghi hoặc hỏi.
"Dì nhỏ nghe mẹ cháu nói, bệnh tình của cháu không phải đã tốt rồi ư, tại sao lại còn đi đứng khó khăn như vậy?"
Hồ Nguyệt Nha thẹn thùng liếc mắt nhìn mẹ mình, đoạn lại quay qua Trần Quân, trong lòng mơ hồ hiểu rõ, sau đó có chút xấu hổ trả lời Trương Mẫn Nghi.
"Ân.. Đúng là đã tốt, dì nhỏ đừng lo, cháu không sao.. Đây là di chứng do việc ... điều trị mang lại a, không lâu sẽ khỏi.."
"Vậy tốt quá!!" Trương Mẫn Nghi rất cao hứng. "Việc này quả thật là một thiên đại tin mừng, thế thì chiều nay phải đến nhà hàng của mẹ cháu mở tiệc mới được, cháu nói đúng không?"
Hồ Nguyệt Nha cười khổ gật đầu.
Ba nữ nhân xinh đẹp sau đó ngồi xuống, cùng với Trần Quân thưởng thức bữa sáng.
Không khí mặc dù lúc đầucó chút cứng nhắc, nhưng rất nhanh liền trở nên tương đối vui vẻ, dù sao Trần Quân cũng là một cái soái ca vô địch, miệng lưỡi lại khôn khéo, máy hát vừa mở liền chọc cho các nàng vui vẻ cười đùa liên tục.