Tối Cường Hệ Thống

Chương 100 : Nên đi an ủi để tỏ tâm ý

Ngày đăng: 10:06 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



- Nhìn Diệp sư huynh hình như rất thống khổ.



Đám đệ tử ngoại môn nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Diệp Thiếu Thiên, nội tâm đều khẽ run lên.



- Đúng thế, các ngươi xem, Diệp sư huynh chảy cả nước mắt ra rồi. Ta chưa bao giờ thấy Diệp sư huynh chảy nước mắt a.



- Một cước này thật sự là quá kinh khủng, nếu như người trúng là ta, chắc ta chết mất.



....



Giờ phút này, ánh mắt của đám đệ tử ngoại môn nhìn về Lâm Phàm đều biến thành sợ hãi.



Quá kinh khủng! Diệp Thiếu Thiên cường thế trở lại, giờ lại đang hai tay ôm đũng quần, run rẩy thân mình, cuộn tròn trên mặt đất.



Khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn kia khiến mọi người bị ám ảnh đến nghẹt thở.



Thảm thiết, thật sự là rất thảm thiết.



- Tông chủ…



Phong Bất Giác có chút sợ hãi nhìn Lâm Phàm. Một cước vừa rồi hắn xem rành mạch, đặt chân nhanh chuẩn độc, liền mạch lưu loát, không có nửa phần do dự, hiển nhiên là cực kỳ quen chân.



Phong Bất Giác không dám nói gì thêm. Hắn bị hù sợ, chỉ sợ tông chủ ngứa chân cho mình một cước thì bi kịch rồi.



Lâm Phàm nhìn Phong Bất Giác, lại nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Thiên đang nằm co quắp dưới đất, đôi mắt tràn ngập tơ máu kia gắt gao nhìn mình chằm chằm, nhìn đến độ trái tim Lâm Phàm phải nhảy lên bùm bùm.



Đây là ánh mắt giống như nhìn thấy cừu nhân giết cha a.



- Vù thôi…



Giờ khắc này, Lâm Phàm không nói thêm nửa lời, lập tức xoay người rồi bước nhanh đi.



Phong Bất Giác vừa muốn nói gì đó, chỉ thấy tông chủ cũng bắt đầu trốn chạy, làm sao còn dám lưu lại, lập tức theo sát phía sau tông chủ.



....



- Diệp ca ca…
- Tông chủ, đệ tử đã rõ.



- Ừm.



Lâm Phàm vui mừng gật gật đầu, nhưng trong lòng thì chửi ầm lên. Nơi này có mỗi cỏ, không tự mình động thủ, để bản đại gia hầu hạ chắc!



....



An bài tốt hết thảy, Lâm Phàm trở lại căn nhà gỗ của mình. Hắn vẫn còn có chút không rõ về một cước ban nãy.



Chỉ khẽ đưa chân lên lại sáng tạo ra công pháp mới, điều này thật sự ngoài ý liệu.



Từ sau khi hệ thống nâng cấp, Lâm Phàm cũng cảm giác có nhiều chuyện chưa rõ.



Lâm Phàm tra xét thử giới thiệu về Liêu Đản Cước.



"Liêu Đản Cước: công pháp không phẩm cấp. Hàm nghĩa: thấy khe hở là vung chân. Công pháp này chỉ có tác dụng với nam giới, do bên dưới của nam giới dày đặc dây thần kinh. Chiêu này nặng thì lập tức khiến địch nhân đánh mất chiến lực, sưng phù cục bộ, xuất huyết, thay đổi kích cỡ; nhẹ thì kích phát cơn giận của địch nhân, khiến địch nhân thực lực bạo tăng một trăm phần trăm. Có thể liên tục thăng cấp."



Lâm Phàm giờ khắc này phục rồi. Tác dụng của Liêu Đản Cước khiến Lâm Phàm nhìn nó với cặp mắt khác xưa.



Đây không phải là một thanh kiếm hai lưỡi sao?



Nặng thì mất đi sức chiến đấu; nhẹ thì kích phát nóng giận, thực lực bạo tăng một trăm phần trăm.



Lâm Phàm cẩn thận suy nghĩ, cảm giác giới thiệu của kỹ năng này không phải không có lý.



Liêu Đản Cước nặng thì đích thật là làm cho người ta sống không bằng chết, nhưng nếu nhẹ một chút sẽ lập tức kích phát tiềm năng trong cơ thể người, làm cơn giận bốc lên, sản sinh suy nghĩ không chết không ngừng.



Không tồi, không tồi.



Lâm Phàm coi như vừa lòng với kỹ năng tự nghĩ ra, mà liên tục thăng cấp cũng làm cho Lâm Phàm rất là chờ mong, không biết thăng cấp lên sẽ thành cái dạng gì.



Nhưng giờ phút này, Lâm Phàm cảm giác mình hẳn là nên đi an ủi Diệp Thiếu Thiên một chút.



Tuy người này có chút càn rỡ, nhưng nhìn bộ dáng ban nãy, hình như rất thống khổ a.



Về sau còn đụng mặt nhiều, vẫn là nên đi an ủi một chút, biểu hiện tâm ý của mình.



-----oo0oo-----