Tối Cường Hệ Thống

Chương 99 : Công pháp tự nghĩ vô nhân tính

Ngày đăng: 10:06 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Lâm Phàm đã đoán trước là nhất định sẽ có chuyện, dù sao ngay trước mặt mang người đi đã là tát thẳng lên mặt người ta.



Nhưng mà nói thật thì Lâm Phàm rất không ưa để mặt mũi cho người.



- Sư điệt có chuyện gì sao?



Lâm Phàm xoay người, thần sắc hờ hững hỏi.



So sánh cùng thần sắc âm trầm của Diệp Thiếu Thiên, Lâm Phàm có khí độ hơn hẳn.



Diệp Thiếu Thiên nghe người trước mặt cứ kêu mình một tiếng sư điệt hai tiếng sư điệt thì càng sôi gan, người này trắng trợn chiếm tiện nghi của mình.



- Ngươi ra mặt để bảo hộ hắn?



Mắt Diệp Thiếu Thiên trợn trừng nhìn Lâm Phàm.



Đối với Diệp Thiếu Thiên mà nói, gã sư thúc tự phong này là đang tự rước lấy nhục. Tông môn lệ thuộc Thánh Tông, nói đến cùng chẳng qua là tông chủ thương hại đối phương mà thôi, lại thật sự coi mình đặc biệt?



- Hắn đã không còn là đệ tử Thánh Tông mà vào Thánh Ma Tông của ta, có vấn đề gì sao? Sư điệt, lòng dạ không nên hẹp như vậy, sau này không có lợi với võ đạo của ngươi.



Lâm Phàm giờ phút này giống như trưởng bối lên tiếng dạy dỗ vãn bối.



- Hừ, nghe khẩu khí thì tu vi của ngươi có vẻ hơn ta đấy nhỉ. Cũng tốt, Diệp Thiếu Thiên ta cũng muốn lĩnh giáo một phen.



Mắt Diệp Thiếu Thiên lóe ra tinh quang. Nếu người này muốn bảo vệ Phong Bất Giác thì cũng phải xem có bản lĩnh đó hay không đã.



Diệp Thiếu Thiên cũng không có để ở trong lòng chuyện đây là người được tông chủ ban cho Vô Danh phong.



Thánh Tông có rất nhiều ngọn núi không người ở, mà ngọn núi tốt hơn Vô Danh phong càng không ít.



Hiện giờ tông chủ đem Vô Danh phong ban cho hắn, chỉ cần mình không tổn thương tính mạng hắn là được. Thế nhưng nhất định phải hung hăng nhục nhã một phen, để cho hắn biết được người nào có thể chọc, người nào không thể dây vào.



Giờ phút này đệ tử ngoại môn xung quanh đều kinh ngạc vạn phần. Diệp Thiếu Thiên này cũng quá mãnh liệt, vừa mới xử lý Phong Bất Giác, hiện tại lại muốn hung hăng nghiền áp người trên Vô Danh phong.



Thiên tài không hổ là thiên tài, làm việc bá đạo không chừa đường lui.



Mà gã trên Vô Danh phong luôn miệng tự xưng mình là sư thúc, hiện giờ Diệp Thiếu Thiên khiêu khích thẳng mặt, nếu không dám ứng chiến, chỉ sợ bị người ta cười đến rụng răng.



Huống hồ bọn hắn cũng không coi đối phương ra gì. Vốn theo lý mà nói, tông chủ ban cho đối phương Vô Danh phong, thành lập phân tông, như vậy bọn hắn thật sự nên gọi đối phương là sư thúc.



Có điều một sư thúc không biết từ đâu xuất hiện không thể khiến bọn hắn để trong lòng, bởi vì trong mắt bọn hắn, đối phương chẳng qua có vận khí tốt mà thôi, căn bản không đáng được tôn trọng.



Lâm Phàm nhìn Diệp Thiếu Thiên, khẽ thở dài một tiếng:



- Sư điệt, cần gì phải thế chứ. Ta thân là sư thúc của ngươi, sao có thể động thủ với vãn bối. Thôi cũng được, sư thúc sẽ đứng tại chỗ cho ngươi ra chiêu ba lượt, tuyệt đối không đánh lại.
Mà Lâm Phàm cũng nhíu mày.



- Này này, sư điệt, đã xong rồi, đừng quá đáng, sư thúc ta cũng không phải bao cát.



Lâm Phàm nhắc nhở nói.



Ba đòn kia tuy để hắn được lợi rất nhiều, nhưng hiện tại đang ở trước mặt công chúng, sư thúc đương nhiên phải có bộ dạng của sư thúc.



- Không có khả năng, không có khả năng a…



Diệp Thiếu Thiên giận dữ hét.



- Ngươi…



Lâm Phàm cũng nổi giận, Diệp Thiếu Thiên này thật quá đáng. Được, một khi đã như vậy, bản sư thúc đành khiến ngươi mất sức chiến đấu một lúc.



"Vèo…"



Lâm Phàm mạnh mẽ giơ chân lên, chuẩn bị đá văng Diệp Thiếu Thiên.



Thế nhưng đúng lúc ấy Diệp Thiếu Thiên lại nhảy lên cao, hai chân dạng ra. Lâm Phàm biến sắc, muốn thu chân cũng đã không còn kịp.



"Bịch…"



- Ặcccc…



Giờ khắc này thiên địa biến sắc, đám đệ tử nhìn một màn trước mặt thì lập tức choáng váng.



"Đinh, chúc mừng tự nghĩ ra công pháp vô nhân đạo: Liêu Đản Cước."



"Hàm nghĩa của Liêu Đản Cước: thấy khe hở là vung chân vào."



Lúc này Lâm Phàm ngây ngẩn cả người:



- Sư điệt à, sư thúc ta chỉ là muốn đá văng ngươi thôi, không có định…



Lâm Phàm mới nói một nửa thì không biết nên nói thế nào tiếp.



Bởi vì Lâm Phàm đột nhiên phát hiện, Diệp Thiếu Thiên giống như vô cùng đau đớn.



Đau đớn đến mức chảy cả nước mắt.



Lâm Phàm dám thề với trời, mình thật sự không phải cố ý.



Trong suy nghĩ của Lâm Phàm, Hầu Tử Thâu Đào đã rất vô nhân tính, thế nhưng giờ mình lại sáng tạo ra công pháp còn vô nhân tính hơn nữa là Liêu Đản Cước. Sau này khi bản đại gia đánh nhau với cường giả nghịch thiên thì phải dùng cả chân lẫn tay sao?



-----oo0oo-----