Tối Cường Hệ Thống

Chương 147 : Đều mau giả chết đi

Ngày đăng: 10:07 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



"Tiểu Thiên Vị cao giai (Full trạng thái)."



- Fuc-kkkk, đứa chết đâm chết chém nào phao tin con hung thú này đang suy yếu vậy…



Giờ phút này, Lâm Phàm đần cả mặt ra.



Tuyết Vương Sư này vừa ra tới, khí thế lập tức bốc tận trời, thậm chí không khí cũng như đông đặc sền sệt lại. Lâm Phàm lúc ấy cảm giác được có gì đó không đúng, thử dùng hệ thống xem xét, quả nhiên là có hố.



Lâm Phàm lặng lẽ quan sát vẻ mặt của đệ tử các tông môn khác, phát hiện sự hăng hái ban đầu đã biến đâu mất tăm, sắt mặt ai nấy đều vô cùng tái nhợt, thậm chí có người bắt đầu run rẩy hai chân.



- Sao có thể như vậy chứ?



Mấy trưởng lão biến sắc. Bọn họ cũng đã phát hiện Tuyết Vương Sư này đang ở trong trạng thái tốt nhất, làm gì có chút nào suy yếu.



"Uồmmmm…"



Tuyết Vương Sư ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, toàn bộ Phiêu Miểu Tuyết phong đều run rẩy lên.



- Sao lại như vậy được, mấy ngày trước rõ ràng là Tuyết Vương Sư sinh con, tiến vào trạng thái suy yếu, sao giờ lại biến thành cái dạng này?



Giờ khắc này mọi người run sợ nói, không biết nên làm thế nào cho phải.



Nếu Tuyết Vương Sư động thủ, như vậy quá kinh khủng.



Hung thú Tiểu Thiên Vị cao giai, đây là tồn tại chỉ có Tiểu Thiên Vị Đại viên mãn mới có thể trấn áp a.



Nhưng hôm nay nơi này, ngoại trừ sáu đại trưởng lão là Tiểu Thiên Vị cao giai, những đệ tử khác căn bản không đủ để nó nhắt kẽ răng.



....



Trên các chiến thuyền ở trên bầu trời.



Những người dẫn đoàn của các tông môn cũng đổi sắc, sau đó điều khiển chiến thuyền bay cao lên, đề phòng bị vạ lây.



- Không ngờ lại không suy yếu. Lần này người của sáu tông gặp nguy hiểm rồi.



Một bà lão da mặt khô héo như vỏ cây hờ hững nói.




Bà lão lắc đầu nói, cũng không rõ Thánh Tông định làm gì.



Bên phía năm tông cùng tham gia hành động lần này cũng nghi hoặc vạn phần.



Lâm Phàm lúc này cũng đang vô cùng hồi hộp, thầm cầu khẩn những kiến thức học được ở kiếp trước có thể có tác dụng, bằng không thì thật sự xong đời.



Sinh vật có hình thể càng lớn thì đều có một loại coi thường trời sinh với các sinh vật có hình thể nhỏ.



Mà một khi sinh vật có hình thể nhỏ kia nằm trên mặt đất không nhúc nhích thì sinh vật hình thể lớn sẽ cho là đối phương đã chết.



Giờ phút này Tông Hận Thiên cảm thấy khuất nhục thật sâu, cho rằng mình là thiên kiêu đệ tử, sao có thể làm ra chuyện như vậy.



- Trưởng lão, quá tổn hại thân phận, không bằng liều mạng đi.



Tông Hận Thiên nói.



- Câm miệng, nghe Lâm sư thúc.



Ngục trưởng lão vẫn nhắm mắt, khẽ quát, trong lòng mắng to đám đệ tử này quả thật là không biết trời cao đất dày.



Gừng càng già càng cay, Ngục trưởng lão lăn lộn nhiều năm như vậy, cái gì chưa trải qua. Có thể bảo trụ mạng nhỏ, chuyện bực này tính là cái gì?



Xem ra sau khi trở về phải nói với tông chủ dạy cho đám đệ tử trẻ này một khóa.



Sinh tồn ở bên ngoài, chỉ cần giữ được tính mạng, tất cả thứ khác đều không quan trọng.



Đúng lúc này, tình huống đột nhiên phát sinh biến hóa.



Tuyết Vương Sư đang khí thế ngập trời bỗng sững sờ, đôi mắt đỏ hơi hơi co lại, phảng phất như là nghi ngờ, thở ra một luồng khí nóng quét ngang trên người các đệ tử Thánh Tông, lại phát hiện đám kiến nhỏ ban nãy còn đang chạy loạn giờ đã cùng bất động.



Còn những đệ tử tông môn khác, sắc mặt vốn rất hưng phấn, lúc này tức thì biến đổi.



Chỉ thấy ánh mắt của Tuyết Vương Sư đổi vị trí, khóa chặt lấy bọn họ.



Một cỗ khí tức nguy hiểm bao quanh bọn họ, khiến cả đám cảm giác hít thở không thông.



- Không tốt, nguy hiểm…



-----oo0oo-----