Tối Cường Hệ Thống

Chương 150 : Hình ảnh làm mù mắt

Ngày đăng: 10:07 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Người của sáu tông cũng không làm thế nào được, thầm tự hận mình nếu biết như vậy đã không cho ba tông này tới đây, để bây giờ chỉ biết nhìn người ta thu Tuyết Vương Sư vào trong túi.



- Thiên Cơ lão ẩu, Thánh Tông chỉ cần mở bụng Tuyết Vương Sư, tìm về hài cốt của môn nhân, xong việc tất có hậu tạ.



Ngục trưởng lão thở dài, hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.



- Đây là việc nhỏ.



Thiên Cơ lão đáp lời.



- Đợi lát nữa Tuyết Vương Sư vừa xuất hiện, ba người chúng ta lập tức ra tay trấn áp nó.



Trưởng lão Chưởng Thiên Hoành của Cự Kiếm Tông phát ra kiếm ý ngập trời, đứng nguyên tại chỗ mà cũng muốn cắt nát tầng tầng hư không.



- Tốt…



Trưởng lão Thượng Vô Sinh của Bôn Lôi Tông cũng vận chân nguyên lên song chưởng, chỉ chờ Tuyết Vương Sư xuất hiện ở cửa động sẽ lập tức dùng lực lượng mạnh nhất để triệt để trấn áp.



"Gràooooo…"



Lúc này, từ trong hang truyền ra từng trận tiếng gào trầm thấp, không uy mãnh như trước mà lại dồn dập như là sấm nổ.



Người của sáu tông đứng ở đằng xa cùng biến sắc:



- Hình như có gì đó không đúng…



Ngục trưởng chau mày, không thể không lên tiếng nhắc nhở người của ba tông:



- Các vị, âm thanh của Tuyết Vương Sư có gì đó không đúng, cẩn thận một chút.



Thế nhưng trưởng lão của ba tông lại không hề để trong lòng, nhếch miệng nở nụ cười:



- Ngục huynh đừng lo, các vị có tu vi ngang với súc sinh này nên bị khí thế ảnh hưởng thôi.



Lời này có chút chói tai, khiến người của sáu tông khó chịu. Nói như vậy chẳng phải âm thầm xem bọn họ là súc sinh sao?



Giờ phút này thiên địa biến sắc, từng đám mây đen bao trùm trên không, trong đó lách tách có sấm sét.



Ở thành Dung Thiên phía xa, cư dân nơi đó cũng có thể nhìn thấy bầu trời phía Phiêu Miểu Tuyết phong, trong lòng đều sợ hãi vạn phần.



Không biết bên kia thế nào rồi, các đại nhân của các tông môn có thể chém giết hung thú hay không? Tất cả chuyện này cư dân trong thành Dung Thiên đều không rõ.



Thế nhưng Sở gia cũng đã sẵn sàng chuẩn bị. Thành Dung Thiên chỉ có thể có một người khống chế, tất cả chỉ đợi các đại nhân trở về, sau đó khiến Thái gia hoàn toàn biến mất khỏi đây…



....



- Chưởng huynh, huynh xem, tiểu súc sinh này trước khi chết lại còn nghịch ngợm như vậy, thật là thú vụ.



Trên khuôn mặt cương nghị của Thượng Vộ Sinh lộ một tia cười lạnh, đôi mắt bễ nghễ thiên hạ lóe ra chiến ý.
Ngay cả một đỉnh núi không có sinh mệnh cũng không buông tha.



Như vậy nếu có lấy được con hung thú con, sợ là sau này nó lớn lên, hối hận cũng không kịp…



....



Ba ngày sau.



Mọi người vẫn ở nguyên chỗ cũ, không phải không muốn chạy, mà là vì muốn biết cuối cùng chuyện này sẽ đi tới đâu.



Mà hôm nay, tiếng kêu gào quẩn quanh bên tai thời thời khắc khắc rốt cuộc ngừng.



Con Tuyết Vương Sư cũng dần từ cuồng bạo trở về bình thường, thân hình đỏ hỏn biến lại màu tuyết trắng.



Cuối cùng, nó đứng lên, thở hổn hển đi về trong hang động tối đen của mình.



Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không rõ cái gì đã xảy ra.



- Chấm dứt, chúng ta làm sao bây giờ?



- Tuyết Vương Sư không phải chúng ta có thể đối phó, trở về thôi.



....



- Trưởng lão, Lâm sư thúc…



Tông Hận Thiên hỏi.



Mặt Ngục trưởng lão cũng không mấy dễ coi. Đã qua ba ngày, lấy khả năng tiêu hóa của Tuyết Vương Sư, sợ rằng Lâm Phàm đã hóa thành bọt nước, muốn tìm hài cốt cũng là chuyện không thể nào.



- Vì Lâm sư thúc, túc trực bên linh cữu ba ngày, táng ở nơi này.



- Rõ.



....



Tuyết Vương Sư trở lại hang ổ, chậm rãi gục xuống, giống như quá mệt mỏi nên tiến vào ngủ say.



Mà lúc này, Lâm Phàm ở bên trong cơ thể của Tuyết Vương Sư đã sớm choáng váng, nôn mửa liên tục. Ba ngày, thế nhưng với hắn chính là ba năm a.



Sớm biết như vậy, hắn chẳng thà tình nguyện chết chứ không dùng đến Đại Phàm Ca. Nếu không phải có Bất Diệt Ma Thể, sợ rằng Lâm Phàm sớm đã bị mỏm núi kia ép chết.



Giờ khắc này, Lâm Phàm rốt cuộc có thể an ổn ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi.



Chuyện tiếp theo chính là nghĩ cách ra khỏi chỗ này a.



Thế nhưng ra cách nào? Sợ rằng vừa ra, Tuyết Vương Sư đã tiện tay chộp một cái đập chết.



Giờ khắc này, Lâm Phàm khóc không ra nước mắt…



-----oo0oo-----