Tối Cường Hệ Thống

Chương 151 : Gặp quỷ?

Ngày đăng: 10:07 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



- Trưởng lão, năm tông kia đã rời đi.



Tông Hận Thiên nhìn tấm bia mộ trước mắt, nhẹ giọng nói.



- Ừ.



Ngục trưởng lão đang nhắm mắt khoanh chân tọa, nghe thế gật gật đầu. Hành trình lần này thất bại, Lâm sư đệ mà hắn được dặn dò phải bảo vệ cũng chết thảm trong miệng hung thú, trở về không biết phải nói sao đây.



Ài…



Thành Dung Thiên.



Phong Thiên Tông cũng chưa trở về thẳng tông môn. Lăng Ngao là đệ nhất thiên kiêu của Phong Thiên Tông, tự nhiên lời nói có trọng lượng, để Phong Thiên Tông dừng lại ở thành Dung Thiên một đêm.



Nguyên nhân trong đó là vì Lăng Ngao đã đáp ứng giúp Sở gia giải quyết một chuyện nhỏ.



Sở gia.



Đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt.



Đệ tử Phong Thiên Tông có chút ám ảnh bởi chuyện Tuyết Vương Sư, hiện giờ được Sở gia tận tình chiêu đãi nên dần mất đi căng thẳng.



- Sở gia xin được khắc ghi đại ân của đại nhân.



Gia chủ Sở gia hứng trí ngẩng cao đầu. Hiện giờ chỉ cần đại nhân ra mặt, Thái gia còn không phải giống như con kiến, từ nay về sau xóa tên ở thành Dung Thiên.



Mà Sở gia sẽ trở thành người chưởng quản duy nhất của nơi này.



Loại chuyện này, hắn luôn nhìn thấy trong mơ, thế nhưng không ngờ lại có một ngày sắp trở thành sự thật.



- Việc nhỏ mà thôi.



Lăng Ngao lạnh nhạt nói. Nếu không phải vì đã ngủ với khuê nữ của người ta, hắn còn lâu mới quản tới việc này.



Nhưng thôi cũng được, giải quyết cho xong, chấm dứt nhân quả.



Nữ nhân này còn chưa có tư cách trở thành bạn lữ của hắn.



- Đại nhân, có thể mang Tuyết nhi cùng về tông môn được không? Tuyết nhi muốn phụng dưỡng bên cạnh đại nhân cả đời.



Sở Tuyết nũng nịu nói, trong mắt hiện vẻ chờ mong.



Cha con Sở gia cũng đều nín thở đợi câu trả lời. Nếu Sở Tuyết có thể theo đại nhân trở lại Phong Thiên Tông, như vậy địa vị của Sở gia sẽ không ai có thể dao động.



Lăng Ngao nhếch miệng nở một nụ cười khinh thường:



- Ngươi không đủ tư cách.



Lời này của Lăng Ngao cực kỳ nặng, thế nhưng trong mắt hắn, đám người này chỉ như một đám kiến hôi. Đối đãi với kiến đương nhiên là không cần băn khoăn thể diện.



Cha con Sở gia xấu hổ cười trừ, sau đó làm vẻ trách móc:



- Tuyết nhi, sao con lại đưa ra yêu cầu vô lý như thế với đại nhân chứ? Đại nhân có thể trợ giúp Sở gia đã là rất nể mặt rồi, chớ có lòng tham không đáy.



- Vâng thưa cha.



Sở Tuyết không vui cúi mặt xuống, thế nhưng còn có đại nhân bên người nên cũng phải miễn cưỡng cười lên, hầu hạ Lăng Ngao cho tốt.



Trưởng lão của Phong Thiên Tông thì một mình ở lại trên chiến thuyền mà tu luyện. Hắn không có hứng thú can thiệp vào chuyện của những gia tộc phàm nhân này, hơn nữa cùng không còn trẻ.



Còn việc của Lăng Ngao, coi như là một lần tôi luyện, điều kiện là tuyệt đối không thể trầm mê ở nữ sắc.



- Hôm nay ngươi phái người đi nói cho Thái gia kia để bọn chúng rời khỏi thành Dung Thiên. Nếu không nghe theo, ngày mai ta sẽ đích thân ra tay.



Lăng Ngao nói.



- Vâng vâng, đa tạ đại nhân.



Gia chủ Sở gia mừng rỡ đáp.



....



Thái gia.
Một nam tử trung niên mặc áo xanh, cả người đẫm máu, thê thảm nói.



- Lắm lời.



Một luồng lạnh lóe lên.



Một cái đầu lâu bay lên cao, vẽ một đường cong trong đêm tối.



- Quản giaaaa…



Gia chủ Thái gia gào lên thảm thiết, nhìn cảnh tượng đồ sát một phía trước mắt, cả người như không còn một chút sức lực nào.



- Hừ, một đám kiến hôi. Đã cho các ngươi cơ hội, lại không biết quý trọng, chết cũng đừng trách người khác.



Lăng Ngao giống như một vị thần cao cao tại thượng, lơ lửng trên không nhìn xuống những sinh vật yếu đuối trên mặt đất.



- Thái Quái, đại nhân đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không quý trọng, đừng có trách người khác. Thành Dung Thiên chỉ có thể có một chủ nhân, mà chủ nhân đó là Sở gia ta.



Sở Mộc Lâm cười lạnh nói.



Thái Hằng cầm trường kiếm trong tay, nhìn xung quanh là vô số đệ tử Thái gia mới hôm qua còn cười cười nói nói, giờ đã thành những thi thể lạnh lẽo.



- Phụ thân…



Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Thái Chỉ Kiều giờ cũng đã biến thành trắng bệch vô cùng, rụt rè sợ hãi nấp sau Thái Quái.



Thái Quái nhìn đủ một vòng, cuối cùng chậm rãi cúi đầu:



- Đại nhân, Thái gia nguyện ý rời đi, xin đại nhân thả cho chúng ta một con đường sống.



Được làm vua thua làm giặc, để giữ lại huyết mạch, Thái gia cũng chỉ có thể cúi đầu nhận thua.



Sở Mộc Lâm nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng đã sớm mừng hết cỡ, rộng lượng nói:



- Tốt, Sở mỗ cũng không phải hạng người giết tuyệt, các ngươi…



Sở Mộc Lâm cũng không định giết sạch, chỉ cần đuổi ra là được. Thế nhưng hắn chưa nói hết thì đã bị một giọng lạnh như băng cắt lời:



- Ta có nói các ngươi có thể còn sống rời đi sao?



Khí tức lạnh lẽo của Lăng Ngao bao phủ toàn trường, một cỗ khí thế giống sóng biển áp chế lên tất cả mọi người, khiến cho người ta sinh ra cảm giác vô lực từ trong đáy lòng.



- Hôm qua đã cho các ngươi cơ hội, hôm nay nói gà chó không tha tức là gà chó không tha.



Lăng Ngao tỏa ra sát ý trong mắt. Với hắn, giết đám phàm tục này chỉ như giết một đám kiến, không cần băn khoăn.



Trưởng lão Phong Thiên Tông ngồi trên chiến thuyền, lạnh lùng quan sát tình huống bên dưới, thỏa mãn gật gật đầu với quyết định của Lăng Ngao.



Người Phong Thiên Tông không nên tồn tại kẻ tính tình đàn bà dễ đổi. Nếu đã cho cơ hội, không biết quý trọng thì nhất định phải tự gánh chịu hậu quả.



- Tối nay, Thái gia các ngươi, gà chó không tha.



Lăng Ngao sát ý ngập trời, quát khẽ.



Mọi người Thái gia hoảng sợ nhìn sát thần không thể địch nổi trước mắt, trong nội tâm dâng lên cảm giác tuyệt vọng.



Thái Quái nhẹ nhàng xoa đầu con gái, khóe mắt rơi xuống một dòng nước mắt hối hận.



- Tiểu bối, ngươi có chút làm càn.



Đúng lúc này, một giọng nói không nhanh không chậm từ hư không truyền đến.



Mọi người ngẩng đầu nhìn lại.



Từ phía ánh trăng, một chiếc chiến thuyền thật lớn đang lẳng lặng bay tới.



Một bóng dáng như thiên thàn từ trên không hạ xuống.



Ẩn Thân Thuật vận chuyển cực hạn, biến hóa hư thật. Thân ảnh của Lâm Phàm nổi bật dưới ánh trăng, lúc ẩn lúc hiện.



Chạm tới mặt đất không một tiếng động, Lâm Phàm chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt như xuyên thấu tất cả mà lạnh lùng nhìn Lăng Ngao, giọng trầm trầm nói:



- Thái gia có duyên cùng bản tọa.



-----oo0oo-----