Tối Cường Hệ Thống
Chương 152 : Thu đồ
Ngày đăng: 10:07 30/04/20
Dịch & biên: †Ares†
oOo
Đúng lúc chuẩn bị xuất phát trở về tông, Lâm Phàm bỗng nhớ tới ước định với Thái gia, muốn mang thêm một tiểu la lỵ đáng yêu về Vô Danh phong cho thêm sinh khí.
Tới khi đến thành Dung Thiên, hắn thấy được Thái phủ toàn là máu tươi cùng xác chết, sát khí tận trời thì biết là việc không ổn, cho nên lập tức nhảy xuống.
- Bản tọa muốn thu nữ hài này làm đệ tử quan môn, các ngươi còn định làm gì? Chẳng lẽ không để bản tọa vào mắt?
Lâm Phàm nghiêm mặt lại, mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm Lăng Ngao nói.
- Đại nhân…
Thái gia từ trên xuống dưới vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng, cho rằng đêm nay Thái gia phải diệt vọng. Thế nhưng ngay tích tắc Lâm Phàm xuất hiện thì hy vọng lại cháy lên trong lòng họ.
Thái Hằng kích động nắm chặt nắm tay, máu sôi trào. Đại nhân không có gạt người, cũng không quên lời đã nói.
Sở Mộc Lâm lúc này cũng biến sắc, nhìn chiến thuyền trên bầu trời, lại nhìn nam tử như thiên thần hàng lâm đang đứng trước mặt, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Thái gia cũng có đại nhân tông môn hỗ trợ, mà càng làm hắn không thể tin được là đại nhân này lại muốn thu đứa con gái của Thái gia làm đệ tử.
Lâm Phàm khẽ ngẩng đầu, bình thản nói:
- Yên tâm, hôm nay có bản tọa đây, không người nào có thể càn rỡ trước mặt bản tọa.
Lăng Ngao khẽ nhíu mày, cũng có chút kinh ngạc:
- Ngươi không chết?
Tình huống ngày đó ai cũng thấy rõ như ban ngày. Người này đã bị Tuyết Vương Sư nuốt vào, không có khả năng có khả năng sống sót. Thế nhưng hiện giờ hắn lại bình an vô sự xuất hiện ở đây, thật khiến người ta không dám tin.
- Bản tọa có chết hay không thì liên quan gì tới tiểu bối ngươi? Thái gia ngày sau do bản tọa che chở, ngươi còn can đảm dám càn rỡ sao?
Lâm Phàm nghiêm mặt nói, phong phạm đầy khí phách trấn áp toàn trường.
Lăng Ngao thân là đệ tử thiên kiêu của Phong Thiên Tông, sao có thể chịu nhục nhã bực này. Người trước mắt chửi mắng thẳng mặt, chính là không để hắn vào mắt, đáng giận vô cùng.
Lăng Ngao giận sôi gan, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi đừng quá làm càn.
- Hôm nay bản tọa thu đồ đệ chính là đại sự, cũng không muốn nhiều lời với các ngươi. Nếu không phục thì cứ lên, nhân tiện nhìn xem tiểu bối ngươi có bản sự gì.
Lâm Phàm bình tĩnh nói.
- Ngươi…
Lăng Ngao không ngờ người trước mắt không cấp đường lui, chưa để mình nói được mấy câu đã trực tiếp khai chiến.
Vốn hắn không định ra tay nơi tục giới này, thế nhưng hôm nay người này quá đáng như vậy, không cho hắn bậc thang để xuống, vậy thì chiến đi.
Lâm Phàm chăm chú nhìn chung quanh một vòng, thấy vô số đệ tử Thái gia đã chết, hóa thành những thi thể lạnh lẽo nằm trên mặt đất thì không khỏi lắc đầu, mắt dời về phía chiến thuyền của Thánh Tông.
- Sỉ nhục của võ giả, sỉ nhục của tông môn! Các sư điệt, sau này phải nhớ, không thể ỷ lớn hiếp nhỏ, lạm sát người bình thường. Đây không phải là việc một đệ tử tông môn nên làm.
Lâm Phàm dùng ngữ khí xem thường nói.
Trước kia, nếu Thái gia có thể có một người bái nhập tông môn đã là phúc lớn bằng trời, mà hiện giờ đại nhân trước mắt muốn thu con gái hắn làm đệ tử, lại càng là phúc duyên trả bằng muôn đời tu luyện.
Vị đại nhân trước mắt này đương nhiên có địa vị không thấp trong tông. Nếu tiểu nữ có thể trở thành đệ tử của vị này, thành tựu ngày sau không thể hạn lượng.
- Đại nhân, có thể cho phép ta nói với tiểu nữ vài lời không?
Thái Quái vội vàng nói.
- Ừm.
Lâm Phàm gật gật đầu.
Vô Danh phong hiện tại nhân tài điêu linh, phải bồi dưỡng thêm đệ tử trung thành, mà cách tốt nhất là bồi dưỡng ngay từ khi còn nhỏ.
Hơn nữa, việc bồi dưỡng một người từ khi còn bé đến khi trưởng thành, trở thành một thiên kiêu cũng là chuyện Lâm Phàm rất chờ mong.
Dù sao chức nghiệp phụ Đạo Sư tiện lợi như thế, cũng không thể bỏ phí được.
Lúc này, các đệ tử Thánh Tông đang xì xào bàn tán, không rõ tại sao sư thúc lại muốn thu tiểu cô nương này làm đệ tử.
Bọn họn đương nhiên nhìn ra được thiên tư của đứa nhỏ này không khá lắm. Người như thế vơ một cái có một nắm to, thành tựu sau này cũng không có bao nhiêu.
Chẳng lẽ sư thúc nhìn ra tiểu cô nương này có chỗ nào bất phàm mà bọn hắn không thấy được?
Lâm Phàm chờ chốc lát, Thái Quái đã dẫn tiểu la lỵ lại.
- Có nguyện ý hay không?
Lâm Phàm hỏi.
- Đệ tử nguyện ý.
Thái Chỉ Kiều quỳ thân thể bé nhỏ trên mặt đất, làm một cái lễ bái sư đơn giản với Lâm Phàm.
Lâm Phàm nở một nụ cười hiền hòa:
- Tốt!
Cô bé này xem như đệ tử chính thức đầu tiên của hắn.
Thái Quái và Thái Hằng mặc dù có chút không nỡ để Thái Chỉ Kiều đi xa, nhưng ở trước mặt đại nhân cũng không dám biểu hiện quá mức.
- Chỉ Kiều, vật này cha tặng cho con để cầu bình an, nhất định phải giữ thật kỹ bên mình. Sau này phải chịu khó học nghệ ở đại nhân, chớ khiến đại nhân phiền lòng, nghe chưa?
Thái Quý là người đứng đầu một gia tộc, thế như giờ phút này mắt cũng đỏ lên, vừa đeo một sợi dây mặt ngọc lên cổ Chỉ Kiều vừa dặn dò.
Thái Hằng có kìm nén cảm giác muốn khóc trong lòng, nhẹ nhàng xoa đầu muội muội.
Có thể bái nhập tông môn chính là lựa chọn tốt nhất cho muội muội.
Chỉ là đợi đến khi gặp lại được không biết đã qua bao nhiêu lâu…
-----oo0oo-----
P/S: nhiều bạn nói dạo này đăng ít chương, nhưng thật ra vẫn ít nhất 2 chap/lần đăng, do mình gộp lại cho gọn và cắt bớt những đoạn câu chữ khó chịu của tác giả thôi nhé. Ví dụ