Tối Cường Hệ Thống

Chương 167 : Tác dụng của Liêu Đản Cước

Ngày đăng: 10:07 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Trên đài tỷ võ.



Hai vị đệ tử thiên kiêu, vốn mỗi người mỗi vẻ, nhưng hôm nay Tông Hận Thiên có bộ dáng như vậy thì lập tức bị tư thế oai hùng của Phong Tiếu Linh biến thành nhân vật phụ.



- Ở Cửu Tiêu Tông, ta có nghe qua tên của ngươi, là một trong những đệ tử thiên kiêu mạnh nhất Thánh Tông đương đại.



Phong Tiếu Linh khen ngợi nói, thế nhưng lập tức đổi giọng:



- Có điều nghe danh không bằng gặp mặt, thật khiến người thất vọng cực kỳ. Ngươi cẳn bản không xứng nổi danh cùng ta.



Phong Tiếu Linh thong dong phe phẩy cây quạt, hoàn toàn không để Tông Hận Thiên vào mắt, thậm chí ánh mắt cao ngạo còn lộ rõ vẻ xem thường.



Giờ phút này, Tông Hận Thiên rất muốn hung hăng nghiền áp đối phương, thế nhưng đau đớn chỗ đũng quần lại để hắn không thể mở miệng, bởi vì hắn sợ mình vừa lên tiếng sẽ không nhịn được mà ngất đi.



Biện pháp của Lâm sư thúc thật sự quá độc ác. Nếu để Tông Hận Thiên biết trước như thế, hắn tình nguyện thua chứ không muốn chịu đau như vậy.



- Tông sư huynh cố lênnnn…



Bên dưới, các sư huynh đệ trong nhóm thiên kiêu tham gia thi đấu nhìn nhau một cái, sau đó cùng giơ cao nắm tay cổ vũ cho Tông Hận Thiên.



Bất kể thế nào, Tông Hận Thiên cũng là sư huynh của bọn họ. Dù hiện giờ mất hết mặt mũi, cũng hy vọng Tông sư huynh có thể thắng.



- Trận đất bắt đầu…



Trọng tài nhìn thoáng qua Tông Hận Thiên, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đệ tử tông môn hôm nay làm sao cả vậy không biết.



Chẳng lẽ năm nay phải thảm bại?



- Vô Nhai huynh, ván này xem ra Cửu Tiêu Tông lại thắng rồi.



Lương Dịch Sơ nhìn tình huống trên đài, cười toe toét quay sang Vô Nhai, nói.



Vô Nhai không nói gì, ánh mắt dừng trên đài tỷ võ, cũng không biết phản bác ra sao.



Giờ khắc này, Phong Tiếu Linh xếp quạt lại, chỉ vào Tông Hận Thiên:



- Ra chiêu đi, ta sợ ta ra tay thì ngươi không có một chút cơ hội múa may nào đâu.



Phong Tiếu Linh vừa dứt lời, các đệ tử Thánh Tông đã tức đến đỏ bừng mặt, căm giận nghiến răng nghiến lợi.



- Kẻ này thật sự quá kiêu ngạo, còn tinh tướng hơn cả Tân Phong kia.



- Tuy không biết Tông sư huynh hôm nay bị sao, nhưng cũng không phải bọn hắn có thể xem thường như vậy.



- Tông sư huynh chính là một trong những thiên kiêu mạnh nhất của tông chúng ta, hắn dựa vào cái gì mà dám coi khinh Tông sư huynh như vậy chứ.



- Tông sư huynh cố lên, để cho đám người kia biết sự lợi hại của Thánh Tông chúng ta.



....


- Sư thúc, không cần đâu ạ. Thắng thua cũng không sao, cứ hết sức là tốt rồi.



- Đúng đúng, chỉ cần sư thúc giành được danh hiệu đệ nhất thiên kiêu cuối cùng là đủ, bọn sư điệt làm hết sức đã là thành công rồi.



....



Đừng giỡn, bọn hắn nhìn rõ bộ dạng vừa rồi của Tông sư huynh, vẻ thống khổ lẫn thần sắc dữ tợn kia đều để lại một bóng ma thật sâu trong lòng bọn hắn.



Nhất là cái tư thế khép chân đi nhích nhích kia nữa, tuyệt đối không thể để mình giống vậy được, nếu không mặt mũi mất sạch, sau này tìm bạn gái thế nào đây?



Lâm Phàm bĩu môi liếc nhìn cả đám một cái. Hắn đang định thử nghiệm thêm vài lần nữa để phân tích hiệu quả, nhưng giờ xem ra không thể rồi.



....



Tiếp theo, thi đấu có thua có thắng, nhưng tổng thể thì do Cửu Tiêu Tông chiếm ưu thế.



Lâm Phàm cũng xuất tràng một lần, đương nhiên kết quả là hắn toàn thắng một cách dễ dàng.



Lâm Phàm vừa lên đài, tức thì phóng ra bức khí, chỉ riêng khí thế thôi đã hơn đối phương một bậc, khiến đối phương không có chút tâm tư phản kháng nào, hết thảy đều là nước chảy thành sông, không có bất cứ vấn đề gì.



Đến hiện tại, chỉ còn năm người tiếp tục quyết đấu.



Ba đệ tử của Cửu Tiêu Tông và hai đệ tử của Thánh Tông.



- Vô Nhai huynh, ta thấy phía các huynh khó mà thắng lắm đó.



Lương Dịch Sơ tạm vừa lòng với kết quả này, tuy rằng nó có chút chênh lệch so với chờ mong ban đầu.



Theo tính toán của hắn, quyết chiến cuối cùng đáng ra chỉ nên còn toàn là đệ tử của Cửu Tiêu Tông.



Chẳng qua nhìn tình huống trước mắt thì Cửu Tiêu Tông tất thắng rồi.



- Còn chưa nhất định đâu.



Vô Nhai mỉm cười nói nói.



- Vô Nhai huynh, nhìn đệ tử kia của huynh kìa, hai chân run lên, cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, không tính cũng được. Vậy tức là ba đấu với một đó.



Lương Dịch Sơ cười nói.



- Ha ha…



Thái thượng trưởng lão Vô Nhai không nói gì thêm, chỉ cười trừ đáp lễ đối phương.



-----oo0oo-----



☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:



- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng



- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu



- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn