Tối Cường Hệ Thống

Chương 170 : Nơi hung sát

Ngày đăng: 10:07 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Lâm Phàm và Tân Phong cứ thế chuyện trò, như là đôi bạn thân thiết từ lâu lắm rồi vậy.



- Lâm huynh, đồ đệ này của huynh có thiên tư không cao lắm, sau này muốn có thành tựu thì sợ là phải ăn không ít khổ.



Tân Phong nói.



- Không sao, từ từ sẽ đến, chuyện sau này không ai nói chính xác được.



Lâm Phàm cười nói. Chỉ cần có chức nghiệp phụ dạy dỗ, hắn tin tưởng có thể bồi dưỡng tiểu đồ đệ này trở thành tuyệt thế thiên kiêu.



- Lâm huynh, đây là Thương Thiên Kiếm. Công pháp này là sư phụ ta lấy được từ trong một di tích thượng cổ, không cần tư chất quá cao, có lẽ thích hợp với tiểu sư điệt.



Giờ phút này Tân Phong lấy ra một quyển sách ngọc, phía trên phủ kín chữ viết và hình vẽ.



- Phong huynh, cái này không thể được. Thương Thiên Kiếm là công pháp của Lương trưởng lão, huynh tặng cho đồ đệ của ta như thế thì không thích hợp lắm.



Lâm Phàm cũng kinh ngạc trước hành động của Tân Phong.



Hắn không ngờ Tân Phong lại lấy Thương Thiên Kiếm tặng cho tiểu đồ đệ của mình.



- Lâm huynh, nếu huynh thực sự coi ta là bằng hữu thì đừng nói một chữ không.



Tân Phong nhìn Lâm Phàm, nói.



Lâm Phàm cuối cùng gật gật đầu, nhận lấy cuốn sách ngọc.



- Chỉ Kiều, còn không mau tạ ơn sư thúc.



Lâm Phàm nói.



Thái Chỉ Kiều cũng không biết sách ngọc kia là cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo sư phụ.



Ban đầu Lâm Phàm cũng không biết cuốn sách này có ý nghĩa thế nào, nhưng trong tích tắc chạm tới nó, hắn lập tức rõ ràng.



Thương Thiên Kiếm thuộc về công pháp Thiên giai cao cấp, hơn nữa không chỉ là một môn công pháp, còn là một môn tâm pháp, có giá trị còn cao hơn cả Vô Tướng Thiên Ma và Kiếm Ý.



Thương Thiên Kiếm có thể xem là tuyệt thế trân bảo, nếu bị truyền ra ngoài, có lẽ sẽ bị người khác tranh đoạt tới đầu rơi máu chảy, thế nhưng Tân Phong lại không chút do dự đem tặng, khiến Lâm Phàm không thể không bội phục.



- Lâm huynh, huynh cũng đừng nghĩ ta cao thượng như vậy. Thương Thiên Kiếm này là công pháp vô thượng, đương nhiên không thể tùy tiện cho người khác, nhưng ta thật sự coi huynh là bằng hữu.



Tân Phong nhẹ giọng nói.



- Đúng, chúng ta là bằng hữu.



Lâm Phàm gật đầu, sau đó lấy từ túi chứa đồ ra mấy viên đan dược.



- Ta không có đồ gì quý giá, Đại Phàm Ca này là tác phẩm đỉnh cao của ta, mặc dù không có công hiệu kinh thiên gì, nhưng rất có tác dụng nếu dùng khi tâm cảnh không thông.
- Lạ thật, sao lúc đi lại không thấy thế này?



Lương Dịch Sơ rất là nghi hoặc.



- Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi xuống xem một chút.



Lương Dịch Sơ nói xog bèn phóng người ra ngoài thuyền rồi dần dần hạ xuống.



Càng đến gần mặt đất, sắc mặt Lương Dịch Sơ càng ngưng trọng.



Luồng khí hung sát này thật sự là quá nồng, thậm chí muốn hóa thành thể lỏng.



- Đây là một thôn trang…



Lương Dịch Sơ vừa đặt chân lên mặt đất thì lập tức cảnh giác đề phòng.



Mặt đất vốn phải màu khô vàng, hiện giờ lại đen như mực, giống như là tới từ địa ngục.



Lương Dịch Sơ theo cỗ khí tức kia mà đi, tới khi đến được chỗ phát ra nó thì mặt sửng sốt.



Một cái hố to, sâu không thấy đáy vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi đây, từng luồng khí đen bốc lên mãnh liệt từ miệng hố.



Lương Dịch Sơ phất tay, một cơn gió thổi tới làm những luồng khí đen kia tán đi. Thế nhưng chỉ tích tắc sau, khí đen từ trong hố bốc ra càng thêm mãnh liệt, lại bao phủ toàn bộ thôn trang.



- Hừ, thật muốn nhìn, tới cùng là vật gì, dám ở chỗ này hại người vô tội.



Lương Dịch Sơ hừ lạnh một tiếng, tiến vào trong hố sâu kia.



Lương Dịch Sơ có tu vi Đại Thiên Vị viên mãn, ở Đông Linh châu đã nằm trong top đỉnh, không sợ bất kỳ nguy hiểm nào.



Theo tiến vào, vẻ mặt của Lương Dịch Sơ càng ngày càng ngưng trọng. Càng đi xuống, hung sát khí càng nồng đậm, thậm chí còn hình thành trở ngại, ngăn cản bất luận kẻ nào tiến vào.



Tới khi chạm tới đáy hố, Lương Dịch Sơ cẩn thận đánh giá nơi này. Nơi đây giống như là một cái lăng mộ, âm trầm khủng bố.



- Đây rốt cuộc là nơi nào?



Lương Dịch Sơ giờ phút này rất là nghi hoặc.



Lương Dịch Sơ nhìn chung quanh, tất cả đều là vách núi thẳng đứng đen kịt. Hắn có thể tự tin nói mình biết tất cả các nơi hiểm địa ở Đông Linh châu, thế nhưng lại chưa từng biết tới có chỗ nào giống thế này.



- Khặc khặc…



Vừa lúc đó, một tràng tiếng cười âm trầm truyền tới từ bốn phương tám hướng.



- Xuất hiện đi.



Lương Dịch Sơ hừ lạnh một tiếng, toàn thân hiện ra kim quang, chiếu rọi toàn bộ không gian trong lăng mộ.



-----oo0oo-----