Tối Cường Hệ Thống

Chương 177 : Chuyện kinh khủng xảy ra

Ngày đăng: 10:07 30/04/20


Dịch & Biên: †Ares†







oOo



Đội xe này chạy trong sa mạc, bánh xe in hằn lên lớp cát mềm mại những vệt thật dài. Hai bên đội xe là một nhóm binh lính mặc giáp đen, cưỡi hung thú đi cạnh, mỗi người đều cầm trường đao tỏa ra hào quang sắc bén, uy hiếp lòng người.



Trong đội xe có mấy chiếc cũi sắt, giam cầm toàn là hung thú uy mãnh, thế nhưng giờ chúng nó lại không có chút sức lực nào mà nằm sấp trên sàn cũi, chỉ có ánh mắt cùng những tiếng rít gào là không bớt chút hung ác nào.



Những binh lính giáp đen này vừa di chuyển vừa cảnh giác nhìn quanh, thi thoảng ánh mắt đảo tới đám hung thú trong cũi thì không nhịn được mà tươi tỉnh hẳn lên, bởi vì đây là thu hoạch lớn nhất của bọn hắn suốt một tháng qua.



- Lần này nhờ có tiểu thư xuất hành cùng chúng ta nên thu hoạch phong phú, chắc sẽ bán được cái giá tốt lắm đây.



Một gã thị vệ giáp đen cười nói.



Tuy rằng lần này nguy hiểm trùng trùng, nhưng dưới sự chỉ huy của tiểu thư, cũng không xuất hiện thương vong, còn bắt được sáu con hung thú cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn.



Thị vệ thúc hung thú đang cưỡi ghé vào bên cạnh chiếc xe ngựa phong cách cổ xưa đi phía trước, cung kính nói:



- Tiểu thư, phía trước chính là Hắc Hạp Cốc, cần phải cẩn thận.



Ở bên trong sa mạc Tử Vong, không chỉ cần phải chú ý đám hung thú ẩn núp dưới đất, mà càng phải để ý nhiều hơn tới đám cướp nơi này.



Sa Mạc Thập Tứ Phỉ, đó là tồn tại còn kinh khủng hơn cả hung thú trong sa mạc Tử Vong.



- Nhớ nhắc mọi người chú ý nhiều hơn.



Từ trong xe ngựa truyền ra một giọng nói trong trẻo ngọt ngào như là tiếng của thiên nhiên, chỉ nghe thôi đã khiến người ta mê say.



Thị vệ giáp đen cung kính nhìn từ ngoài chiếc xe, trong lòng không khỏi nghĩ, thế gian tại sao lại có nữ nhân như vậy.



Cũng không biết hạng người thế nào mới có thể chiếm được trái tim của tiểu thư.



Cách đó không xa, cát bụi bay lên, một đám người cưỡi trên mình hung thú, chạy rất nhanh bên trong sa mạc.



- Hặc hặc, một tháng trước đã chú ý tới bọn chúng rồi, không ngờ qua một tháng đã có thu hoạch trở về, đúng là tiện nghi cho chúng ta.



Cầm đầu đám người là một sa phỉ chỉ có một mắt, khuôn mặt hung ác cười rộ lên.




Cung Băng Dạ nhìn mười bốn sa phỉ, trong mắt lóe ra hận ý.



- Tiểu mỹ nhân, đừng có dùng loại này ánh mắt nhìn lão tử, cái kiểu này làm cho lão tử rất là khó chịu đấy. Không cần nôn nóng, đợi lát nữa lão tử sẽ để ngươi được sung sướng, cam đoan nhớ mãi không quên.



Sa Độc Long cuồng tiếu.



Đối với Sa Độc Long mà nói, chuyện khiến hắn căm giận nhất là lão già Cung gia kia đã khiến mắt của hắn bị mù.



Năm đó gia chủ Cung gia vì tru diệt Sa Mạc Thập Tứ Phỉ mà mang người tới sa mạc Tử Vong. Trong lúc giao thủ, Sa Độc Long bị trúng một chỉ mù mắt, còn gia chủ Cung gia thì bị Sa Độc Long dụ tới một nơi hung hiểm rồi bị hung thú nơi đó cắn nuốt.



Hiện giờ tiểu thư Cung gia này xuất hiện, Sa Độc Long muốn hung hăng tra tấn một phen, xem như báo mối thù năm đó.



Cung Băng Dạ khẽ nhíu đôi mày đẹp, xoẹt một tiếng, rút trường kiếm ra.



Sa Độc Long vung tay lên:



- Nam giết toàn bộ, nữ lưu lại.



Mười bốn sa phỉ hét lớn một tiếng, đồng loạt rút binh khí rồi lao đến.



Nhưng đúng lúc này, đám hung thú trên vách núi bỗng rống lên sợ hãi rồi nhảy cả xuống, vừa tiếp đấp lập tức luống cuống co cả bốn chân chạy tứ tán, giống như chuyện kinh khủng gì đó sắp đến.



Sáu con hung thú vô lực trong cũi sắt cũng hoảng sợ rít gào lên, cố nhấc cái thân thể vô lực để va đập vào thành cũi.



Giờ khắc này mọi người nghi hoặc vạn phần.



- Chuyện gì thế này?



Mười bốn sa phỉ thấy đám thú cưỡi khác thường như vậy thì giận dữ gầm lên, thế nhưng giờ chúng nó lại như là gặp ma, căn bản không nghe chỉ huy, thậm chí có hung thú không biết chạy đi đâu, trực tiếp đâm đầu vào vách núi, tự sát mà chết.



- Tiểu thư, những hung thú này bị làm sao vậy?



Cung Băng Dạ cũng kinh ngạc trước chuyện trước mắt, lắc lắc đầu.



Mà ngay trong một tích tắc sau, vách núi rung chuyển, một vật thể gì đó chợt phá đất cát mà ra.



- Ái ui, tổ sư mày, chậm một chút…