Tối Cường Hệ Thống

Chương 179 : Không tin có thể tự sờ

Ngày đăng: 10:08 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Lâm Phàm vác Vĩnh Hằng Chi Phủ trên vai, giống như sĩ quan đang chỉ huy duyệt binh mà nhìn đối phương, sau đó nhướng mày.



- Ta nói gì, các ngươi nghe không hiểu sao hả? Nam trái nữ phải, thành thật đứng vững cho ta.



Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Lâm Phàm, Cung Băng Dạ chau màu, chậm rãi đứng sang bên phải, mà mười bốn sa phỉ do dự một lúc, cuối cùng Sa Độc Long gật đầu, cũng thành thành thật thật đi tới bên phía đám thị vệ giáp đen mà đứng song song.



- Đại ca, người này là có ý gì?



Sa Đạo Thiên nắm chặt binh khí trong tay, cố nén lửa giận trong lòng. Bọn hắn là sa phỉ, thế nhưng giờ lại bị người ta cướp, nếu truyền ra ngoài còn không phải bị kẻ khác cười đến rụng răng.



- Đừng nói chuyện.



Sa Độc Long đè tay Sa Đạo Thiên xuống, ra hiệu cho hắn im lặng, ngàn vạn lần không nên vọng động.



Sa Độc Long lặng lẽ đánh giá Lâm Phàm, hy vọng có thể nhìn ra người thần bí có khí tức nội liễm này là tu vi gì.



Tuy không nhìn thấy, nhưng Sa Độc Long nhận định cái người một rìu giết chết Bách Túc Thiên Long này tuyệt đối không dễ trêu. Tiếp đó hắn nở một nụ cười trào phúng, nhìn về phía Cung Băng Dạ đang một mình cô đơn đứng một bên.



Còn Cung Băng Dạ thì đang suy tính trăm đường trong đầu, nghĩ xem tới cùng là dùng cách nào thì sẽ khiến người này trợ giúp mình.



Tiền tài mất cũng không sao cả, nhưng nhất định phải cam đoan có thể an toàn rời khỏi nơi này.



Lâm Phàm bỗng vẫy một gã thị vệ giáp đen nhỏ con nhất hội tới gần mình.



Thị vệ này có chút khẩn trương, nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Lâm Phàm.



- Qua lấy túi trữ vật của tất cả bọn họ tới cho ta.



Lâm Phàm khiêng Vĩnh Hằng Chi Phủ, cao giọng nói.



- Vâng.



Thị vệ giáp đen kia nào dám không tuân, vội vàng chạy lại, tịch thu từ đồng bạn trước.



- Các ngươi đều thành thật một chút cho ta, nếu không thành thật, rìu này không phải để ngắm.



Lâm Phàm uy hiếp một tiếng. Đã có kinh nghiệm cũ, hắn tin rằng cách làm giàu nhanh nhất chính là ăn cướp.



- Lão ca, đưa cho ta đi.




- Đem đồ vật giao ra đây, bây giờ là lúc đánh cướp, đừng lãng phí thời gian quý báu của mọi người.



Lâm Phàm cười lạnh liên tục trong lòng, bé con muốn câu dẫn tiểu gia, quả thực là xuân thu đại mộng. Tiểu gia xem đủ thể loại phim Nhật Bản, có loại muội tử nào mà chưa từng thấy, càng có nghiên cứu sâu sắc kích cỡ từ A đến G, nhất là các loại biểu cảm khiêu gợi quyến rũ, lại càng thấy nhiều như ăn cơm.



Muốn dùng sắc đẹp ngăn cản con đường đánh cướp của ca, nằm mơ đi!



Cung Băng Dạ nhìn Lâm Phàm, cuối cùng lấy nhẫn trữ vật trên ngón tay xuống, hơi do dự rồi cũng giao ra.



- Đưa cả vật trong ngực ngươi nữa.



Lâm Phàm ném cái nhẫn vào bọc sau lưng, tiếp đó liếc mắt nói.



Cung Băng Dạ vẫn một vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hoảng sợ, lắc lắc đầu:



- Ta đã không còn gì nữa rồi.



- Thành thật một chút.



Lâm Phàm nói.



- Nếu tiền bối không tin thì có thể tự mình kiểm tra.



Cung Băng Dạ chợt thốt lên một câu khiến Lâm Phàm vô cùng kinh ngạc.



Lời này, theo Lâm Phàm, chính là đang khiêu khích mình.



Mà Cung Băng Dạ thì đang có ý đánh cuộc, cho rằng đối phương sẽ không động đến mình.



Nhìn từ tướng mạo của đối phương, Cung Băng Dạ cho rằng tuy đối phương làm việc quái dị, nhưng cũng không phải đại ác nhân.



Thế nhưng…



-----oo0oo-----



☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:



- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng



- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu



- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn