Tối Cường Hệ Thống

Chương 181 : Mảnh vỡ lệnh bài chí tôn

Ngày đăng: 10:08 30/04/20


Dịch: †Ares†



Mặc thành.



Đây là một tòa thành nằm giữa sa mạc Tử Vong và một con sông lớn, thuộc vương triều Đại Thánh ở Đông Linh châu.



Nơi này bị mấy thế gia nắm trong tay, lại bởi gần Thánh Tông nên có rất ít tông môn khác dám nhòm ngó tới.



Giờ phút này, trước cổng thành, một đoàn xe từ phương xa đang từ từ chạy đến.



- Đoàn xe của Cung tiểu thư đã trở lại.



Một thị vệ gác cổng thành hô tô, khiến những người xung quanh nhìn lại.



Thành này nằm trong tay ba đại thế gia, cho nên thị vệ gác cổng đương nhiên cũng là người của ba nhà này. Mặc thành nhìn bề ngoài gió êm sóng lặng, nhưng cạnh tranh bên trong rất kịch liệt.



Hiện giờ tiểu thư Cung gia trở về, thị vệ giữ cổng thành là người Cung gia tự nhiên phấn khởi nhảy nhót, bởi vì mọi người về bình an, cũng vì mấy xe ngựa chở đầy hàng kia.



Đoàn xe càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng nhiều người vây xem ở cổng thành, mà khi thấy sáu lồng giam trên đoàn xe, mọi người không khỏi kinh hô.



- Đó là hung thú Tiên Thiên, Xích Ngưu.



- Một tháng bắt được tới sáu con, Cung gia cũng quá mạnh rồi.



- Nhìn thị vệ giáp đen của Cung gia kia, khí tức sắc bén hơn hẳn, sắc mặt bình thản nhường nào, sát khí ghê người nhường nào...



- Cứ tưởng rằng sau khi gia chủ Cung gia chết đi, Cung gia sẽ rơi xuống, không ngờ Cung tiểu thư lại vực lên được.



....



Nghe tiếng ca ngợi của những người xung quanh, các thị vệ giáp đen có cảm giác muốn khóc. 



Bọn hắn cao hứng không nổi. Giữa đường không chỉ gặp Sa mạc Thập Tứ Phỉ, lại còn gặp cao nhân đánh cướp, ngoại trừ sáu con hung thú ra, tiền tài trên người bọn hắn đều đã bị cướp sạch.



Thật sự là quá bi thảm a.



Trong đám người, có một số nhìn thoáng đoàn xe, lại lặng lẽ lùi đi. Đây là người của hai nhà kia, hiện giờ chuẩn bị trở về báo cáo.



Cung gia thu hoạch lớn trở về không phải là kết quả hai nhà kia muốn thấy.



***



Phủ Cung gia.



Đoàn xe bình an trở về, còn mang theo sáu con hung thú, Cung gia trên dưới tự nhiên sôi trào.
Lâm Phàm lập tức ném mảnh nhỏ xuống đất, chửi ầm lên:



- Tiên sư mày, thiếu chút nữa hại tiểu gia trở thành đại hiệp cụt tay.



Tim hắn còn chưa đập bình thường lại. Hắn thầm nhủ, lần sau, nếu không chuẩn bị đầy đủ, tuyệt đối không sờ đến vật này. 



Hắn vội khoanh chân khôi phục chân nguyên. Không biết qua bao lâu, khi chân nguyên trong cơ thể khôi phục đến đầy, hắn lại cầm lấy mảnh nhỏ kia rồi hứng về ánh trăng.



Ở khoảnh khắc ánh trăng bao phủ lên mảnh nhỏ, từ phần phù văn thiếu hụt kia lại xuất hiện hào quang, bóng người thần bí lại xuất hiện.



Lâm Phàm tập trung tinh thần mà nhìn. Hắn muốn hiểu được một quyền này.



Bóng người trong quầng sáng lại nhẹ nhàng ra một quyền, vẫn y như lần trước.



Lần này Trần Cảnh xem rõ, nhưng chỉ nhíu mày, không hiểu được thêm điều gì.



Sau đó, hắn lặp lại động tác, xem tiếp lần thứ ba.



Lần thứ ba, Lâm Phàm hơi hơi hiểu, nhưng vẫn chưa bắt được điểm quan trọng nhất.



Cứ thế tiếp tục, mãi cho đến lần thứ sáu.



Bóng người lại hiện, nhưng lần này, bóng người kia đứng im trong quầng sáng, mãi vẫn không động.



- Động đi chứ...



Lâm Phàm hét to.



- Ài...



Giờ khắc này, một chuyện khiến Lâm Phàm kinh hãi xảy ra, bóng người kia lại thở dài.



- Tiểu bối, ngươi chỉ có tu vi Tiên Thiên đại viên mãn, còn chưa đạt tới đến cảnh giới Đại Thiên Vị, chưa lĩnh ngộ quy tắc, có xem trăm lần cũng vô dụng thôi. Chân nguyên còn lại của ngươi cũng chỉ đủ để kích hoạt một lần cuối cùng, chớ không biết tự lượng sức.



Bóng người trong quầng sáng nói xong mấy lời, liền biến mất.



Lâm Phàm ngây ngốc nhìn mảnh vở lệnh bài chí tôn, sắc mặt cực kỳ khó coi, rồi sau đó tức tối đạp một đạp lên.



- Kỳ thật, Lâm Phàm cũng không biết rằng chỉ Đại Thiên Vị tầng 9 mới đủ chân nguyên để kích hoạt mảnh vỡ này. Vừa rồi hoàn toàn là do hắn cắn vô số thuốc, khiến chân nguyên dồn vào mảnh vỡ lệnh bài chí tôn đủ ngang với Đại Thiên Vị, do đó ngẫn nhiên kích hoạt thành công.



Giờ khắc này, hắn căm giận vạn phần, bởi đây là lần đầu hắn bị người khinh bỉ đến thế.



Không được, nhất định phải tìm người kia nói một chút.