Tối Cường Hệ Thống

Chương 182 : Nhất Chỉ Tịch Diệt

Ngày đăng: 10:08 30/04/20


Dịch giả: †Ares†



oOo



Lâm Phàm dần bình tĩnh lại. Hắn xác định được một điều, đó là bóng người trong quầng sáng kia có được ý thức riêng.



Căn cứ lời bóng người kia vừa nói, khi mảnh vỡ được rót đủ chân nguyên, sẽ có thể kích hoạt bảy lần, mà một quyền kia cần cảnh giới Đại Thiên Vị đã lĩnh ngộ lực lượng quy tắc mới có thể tu luyện.



Lâm Phàm tạm thời chưa học được một quyền này, nhưng hắn lại nhìn ra được một loại cơ duyên khác. Thần thức có ý thức riêng, chẳng phải đều thuộc về đại nhân vật thân mang vô số bảo tàng di động sao?



Lâm Phàm cười toét miệng, lần nữa cầm mảnh vỡ lệnh bài chí tôn lên mà hứng ánh trăng, đợi bóng người kia xuất hiện lần nữa.



Chuyện cũ xảy ra, bóng người thấy trước mặt vẫn là người trẻ tuổi kia, thì đang định biến mất. Lâm Phàm sao có thể buông tha, vội gọi:



- Xin tiền bối chậm đã, vãn bối có chuyện cần nói.



- Tiền bối có thể đặt thần thức vào trong mảnh vỡ này, vậy nhất định ngài là vị chí tôn tuyệt thế đã chia Huyền Hoàng giới thành hai rồi.



- Vãn bối vừa nhìn thấy thần dung của tiền bối, đã hoàn toàn khâm phục trước vẻ ngoài tràn ngập đại trí tuệ, khí tức đứng ở tối cao của tiền bối rồi.



- Vãn bối không tiếc bất cứ giá nào, chỉ cần có thể nhìn thấy thần dung của tiền bối thêm lần nữa, dù cho táng gia bại sản cũng không tiếc.



....



Giờ khắc này, Lâm Phàm mang vẻ mặt ngưỡng mộ, luyến tiếc, như fan cuồng không nỡ rời xa thần tượng của mình mà chấm chấm nước mắt. Hắn vận dụng công phu "vỗ mông ngựa" của cả đời mình, không tin rằng không thể khiến người kia nghe tới đầu óc lâng lâng, sau đó sinh lòng cảm động, ban thưởng cho mình vô số công pháp và bảo bối.



Quả nhiên, bóng người trong quầng sáng kia đã có chút biến hóa, vẻ mặt trông rõ ràng hơn, nhất là đôi mắt bình thản nhưng lại làm người ta không dám nhìn thẳng kia đang lóe lên, như nhớ lại chuyện gì đó.



Đột nhiên, bóng người nhìn thẳng Lâm Phàm:



- Những lời này của ngươi, ta đã nghe qua ba lần, mà ngươi là lần thứ tư.



- Thôi được rồi, thiên địa tiêu trầm, nhân tộc mai một, tư chất của ngươi tốt hơn ba người kia nhiều, ta sẽ truyền cho ngươi một chiêu, có thể ngộ được bao nhiêu thì phải xem ngộ tính của ngươi rồi.



Bóng người hờ hững nói, không nghe ra vui buồn, giống như nhìn thấy hết thảy, nhưng Lâm Phàm lại vẫn cảm giác được tâm trạng của người này chợt kém đi nhiều.



Giờ khắc này, Lâm Phàm nhìn không chuyển mắt lên quầng sáng.



- Mọi vật trong trời đất, tất cả đều từ một mà sinh, lại từ một ngón tay mà diệt.



Bóng người khẽ nâng tay, ngón tay chỉ hư không, mà hư không lại giống như gặp lực lượng lớn vô cùng, tan rã thành từng mảnh.



- Đợi khi tới cảnh giới Đại Thiên Vị, mới lại gọi ta, thần thức cả ta đã không duy trì được bao lâu nữa rồi...
Hắn là thiếu gia nhà họ Vương ở Mặc thành, đoạn thời gian trước có đi tham gia sát hạch vào một tông môn, không ngờ vận khí tốt, được tông môn coi trọng, trở thành đệ tử ngoại môn.



Chuyện này không khác nào bỗng dưng có cái bánh lớn rơi xuống đầu gã, bởi hắn biết rõ mình, tu vi lẫn thiên tư không cái nào đáng để tông môn vừa ý.



Nghĩ mãi không rõ lý do, thế nhưng hắn biết một điều, mình nhất định phải phục vụ các sư huynh cho thật tốt, nhất là khi các sư huynh tới địa bàn của mình.



- Liễu sư huynh, giao cho đệ là được rồi, đám tiểu thị dân này sợ là còn không biết sự lợi hại của sư huynh đâu.



Vương Hạo nịnh nọt nói.



- Ờm.



Liễu Nhất Nguyên gật gật đầu.



Sáu con hung thú này vốn chẳng là gì với hắn, thế nhưng tinh huyết của chúng vừa vặn lại có tác dụng lớn với môn công pháp mà hắn đang luyện



- Lưu chưởng quỹ, sư huynh của ta là đệ tử nội môn của Hỏa Đạo tông, nếu ngươi không muốn Cung gia các ngươi gặp chuyện, thì tốt nhất là thành thành thật thật đáp ứng, nếu không có hậu quả thế nào, ta cũng không dám cam đoan.



Vương Hạo uy hiếp nói.



- Vương thiếu gia, chuyện này ta không làm chủ được, đợi lát nữa tiểu thư tới, tiểu thư sẽ bàn bạc với các ngài sau.



Lưu chưởng quỹ nói.



- Cung Băng Dạ?



Vương Hạo vừa nghe, mắt sáng lên. Hắn vẫn luôn thèm nhỏ dãi nhan sắc của Cung Băng Dạ, nhưng trước kia Cung gia quá mạnh mẽ, nhất là khi ấy gia chủ Cung gia còn sống, coi như cho hắn mười lá gan, cũng không dám có ý đồ không an phận. Có điều Cung gia giờ không còn là Cung gia kia nữa, mà hắn đã trở thành đệ tử ngoại môn một tông môn, nếu so sánh, còn là Cung Băng Dạ trèo cao đến mình.



Thế nhưng vừa ngẫm lại, hắn lại cảm thấy không ổn. Hắn rõ ràng, sư huynh háo sắc như mạng, nếu lát nữa Cung Băng Dạ tới, bị sư huynh coi trọng, thì biết phải làm sao?



Vương Hạo thở dài một tiếng. Quên đi, tiền đồ của mình quan trọng hơn.



Liễu Nhất Nguyên đứng im nhìn hai bên nói qua nói lại, khẽ cười lạnh. Hắn căn bản không có để những con kiến này ở trong mắt, hiện giờ chỉ là nổi hứng muốn chơi đùa mà thôi.



- Cung tiểu thư đến.



Lúc này, từ trong đám người truyền tới tiếng hô. Ngay sau đó, Cung Băng Dạ xuất hiện, dáng người lung linh từ từ đi tới, trong mắt không che lấp được một chút khẩn trương.



-----oo0oo-----



☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).