Tối Cường Hệ Thống

Chương 184 : Bản tọa có thân phận lớn nhường này, mà còn xấu hổ chưa dám khoe khoang

Ngày đăng: 10:08 30/04/20


Dịch giả: †Ares†



oOo



Thế nhưng khi mọi người cùng nhìn về phía người nói, lại không khỏi cùng làm vẻ mặt quái dị.



Chẳng lẽ người này điên rồi sao? Chưa nói hắn có thực lực đấu với đám đệ tử tông môn này không, chỉ riêng tạo hình lúc này đã khiến ấn tượng trong lòng người giảm mạnh.



Một bát sữa đậu nành, một cái bánh quẩy đầy dầu mỡ.



Trong đám người, chỉ có mình Cung Băng Dạ run lên khi thấy người này. Nàng không ngờ người thần bí kia sẽ xuất hiện ở đây.



Hắn tới giúp mình sao?



Liễu Nhất Nguyên nhíu mày, cũng không để tên liều lĩnh này vào mắt, chỉ đánh mắt ra hiệu cho Vương Hạo.



Vương Hạo gật gật đầu, tiến lên, hung hăng quát:



- Ngươi làm cái gì thế hả? Cút sang một bên.



Lâm Phàm không thèm để ý, đi qua Vương Hạo, tiến vào giữa Cung Băng Dạ và Liễu Nhất Nguyên.



Sau đó, hắn nhấp một ngụm sữa đậu nành, cảm giác bụng đã no, mới đưa nửa bát sữa đậu còn lại tới trước mặt Cung Băng Dạ:



- Ăn sáng chưa? Còn nửa bát sữa đậu nành, đổ đi thì lãng phí quá, nếu cô chưa ăn sáng thì cho cô đấy!



Lâm Phàm cũng chỉ thuận miệng trêu chọc, vì dù sao đây cũng là đồ uống dở của hắn. Một cô gái có dung mạo tuyệt thế như vậy, đời nào chịu uống đồ thừa đã dính đầy nước miếng người khác.



- Còn chưa có, cảm tạ.



Ai ngờ, Cung Băng Dạ lại nhận lấy, nét mặt căng thẳng giãn ra, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh mà hé môi đặt lên vành chiếc bát sứ, từ từ thưởng thức sữa đậu nành.



Lâm Phàm cũng trợn tròn mắt. Vốn hắn cho rằng, khi mình đưa bát sữa đậu tới trước mặt Cung Băng Dạ, nàng ta sẽ từ chối, sau đó chính hắn sẽ một ngụm uống cạn.



Tiếp đến, cái tên hung hăng càn quấy sau lưng sẽ hỏi hắn là ai. Lúc ấy, hắn sẽ đập vỡ bát sữa đậu đã cạn lên mặt đất, tạo một mở đầu vô cùng khí phách.



Nhưng mà diễn biến hiện giờ lại nằm ngoài dự tính của Lâm Phàm, rối tung cả lên.



* * *



Cung Băng Dạ có tính toán của riêng mình. Từ sau khi cha mất, Cung gia luôn kề bên nguy cơ, nàng cũng muốn tìm một nơi có thể dựa vào, nhưng chí ít người đó phải vừa mắt nàng.



Tuy người thần bí này có hành vi quái dị, nhưng ít ra Cung Băng Dạ vẫn còn có chút hảo cảm.



Còn tình cảm, thì ngày sau có thể từ từ bồi dưỡng.



Mà người thần bí này lại không háo sắc, cho nên, nếu muốn dựa vào, phải từ chính nàng cố gắng.



* * *



- Ngươi là người phương nào?



Liễu Nhất Nguyên lạnh giọng hỏi.



- Ăn bánh quẩy không, còn nóng hổi luôn đấy?



Lâm Phàm giơ cái bánh quẩy cắn dở tới trước mặt Liễu Nhất Nguyên.



- Càn rỡ!
Sau đó, trong tay Lâm Phàm bỗng có thêm một viên đan dược.



Đây là loại thuốc chữa thương mà Lâm Phàm luyện lúc rảnh, phẩm cấp rất cao, người bình thường khó mà luyện chế nổi.



- Cửu Huyết đan này hẳn là có thể trị liệu thương thế của ngươi.



Lâm Phàm nói không lớn, nhưng tất cả mọi người có mặt tại đây đều nghe rõ.



Một ít tán tu có chút kiến thức lập tức hô to lên:



- Không ngờ lại là Cửu Huyết đan.



- Cái gì? Chỉ chút thương thế này mà cần đến thần đan như vậy sao?



- Dù là ở thương hội cỡ lớn thì cũng khó mà dùng tiền mua được Cửu Huyết đan đấy.



- Không ngờ người này tùy tùy tiện tiện lấy ra một viên Cửu Huyết đan để chữa thương cho người không quen biết, trời ạ.



....



Lâm Phàm nghe lời xì xào của những tán tu này, trong lòng lại càng thêm thỏa mãn. Hắn muốn nghe nhất là những âm thanh sợ hãi như vậy.



Cung Băng Dạ nhìn Lâm Phàm, chợt có cảm giác như vị đại nhân này thích không khí như vậy.



Nàng cười thầm một tiếng, tự tin trong lòng tăng lớn, càng cảm thấy nắm chắc hơn.



- Đại nhân, Cửu Huyết đan này, dù là Cung gia dốc hết toàn bộ gia sản cũng không mua nổi...



Cung Băng Dạ làm ra vẻ mặt khiếp sợ, gấp gáp nói.



Lâm Phàm đang định cho Vương Hổ nuốt vào, nghe vậy thì trong lòng run lên, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, đan dược này thật sự đáng giá như vậy sao?



Thế nhưng nghĩ lại, giờ mình ở trong đại tông môn, phàm giới đương nhiên không thể so sánh, cho nên hắn chỉ cười nhẹ, vẻ mặt bình thản nói:



- Không sao, chỉ là một viên thuốc mà thôi, dùng hết thì ta lại luyện chế.



Lâm Phàm nói xong, toàn trường lại ồ lên, tiếng than sợ hãi vang mãi không ngớt.



Mà Cung Băng Dạ giống như nghiệm chứng được suy đoán của mình, trên mặt chợt nở một nụ cười.



....



Lâm Phàm cho Vương Hổ nuốt đan dược xong, bèn đi tới trước mặt Cung Băng Dạ, kéo cánh tay của nàng.



- Ngươi theo bản tọa vào bên trong.



Cung Băng Dạ đỏ ửng mặt mày, tim đập loạn giống như một con nai hoảng sợ.



Sao lại nhanh như vậy chứ, ta còn chưa có chuẩn bị tốt đâu...



Đám người vây xem thì chỉ cười cười, cho rằng Cung gia lần này muốn "một nháy" phi thăng.



Sinh con trai không bằng sinh con gái a... Cung gia chủ, ngài sinh được một khuê nữ thật tốt!



-----oo0oo-----



☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).