Tối Cường Hệ Thống

Chương 185 : Thần miếu Đà Địa

Ngày đăng: 10:08 30/04/20


Dịch giả: †Ares†



oOo



Mặt Cung Băng Dạ đỏ bừng, để mặc Lâm Phàm kéo tay dắt mình đi, trong đầu thì loạn lên, không biết phải làm gì.



Nàng chưa từng thể nghiệm, nhưng cũng có nghe lén về chuyện kia. Thấy bảo sẽ rất đau, còn chảy máu nữa, thậm chí có thể tạo ra em bé.



Nghĩ vậy, khuôn mặt tinh xảo của Cung Băng Dạ càng thêm đỏ, thậm chí đôi mắt biếc kia như phủ thêm một làn nước lóng lánh.



- Được rồi, nơi này không có người ngoài, sẽ không ai quấy rầy chúng ta.



Lâm Phàm kéo Cung Băng Dạ đi sâu vào trong cửa hàng, tiến vào một gian phòng dành cho nhân viên nghỉ ngơi. Ở đây, đợi lát nữa hắn hỏi, cũng không sợ người khác nghe được.



Cung Băng Dạ nghe lời mập mờ như thế thì run lên, có vẻ khẩn trương lẫn một chút do dự.



Nàng nhìn thấy Lâm Phàm quay lưng đóng cửa, thì vươn tay ngọc, định tự cởi áo. Người trước mắt có thân phận quá lớn, vì hạnh phúc của bản thân, vì tương lai của Cung gia, hẳn nàng nên chủ động.



- Mảnh nhỏ này, ngươi lấy được từ đâu?



Lâm Phàm đã quay người lại, lấy mảnh vỡ lệnh bài chí tôn ra rồi hỏi.



Cung Băng Dạ đã chuẩn bị tốt tâm lý, nghe vậy thì sững sờ, cánh tay đang đặt trên dải áo vội rụt thật nhanh lại, vẻ mặt nhộn nhạo ngượng ngùng cũng khôi phục bình thường trong nháy mắt.



Hóa ra tất cả đều là mình suy nghĩ nhiều.



Cung Băng Dạ cảm thấy xấu hổ vô cùng, muốn tìm một cái hố mà chui vào, còn may là đối phương không biết gì cả.



- Đại nhân, mảnh nhỏ này là tổ tiên Cung gia truyền xuống, ta cũng không biết là tổ tiên lấy được nó từ đâu.



Cung Băng Dạ nghiêm túc nói, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.



Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Hắn cũng không ôm nhiều hy vọng, bởi nếu Cung gia biết chuyện, sợ là sớm đã thu thập toàn bộ mảnh vỡ này rồi.



- Quên đi, mảnh nhỏ này trước hết giao cho ta bảo quản. Có điều bản tọa cũng không phải người tùy tiện lấy đồ vật của người khác, sau này nếu có chuyện gì, ngươi có thể tới Thánh Tông tìm ta.



Lâm Phàm mặt không đỏ, tim không nhảy, hiên ngang lẫm liệt nói, giống như hết thảy đều là đạo lý hiển nhiên.



Cung Băng Dạ nghe thế, không nhịn được mà phì cười. Vị đại nhân này cũng thật cổ quái, rõ ràng là đã cướp thứ này đi, giờ lại nói không tùy tiện lấy đồ của người khác, câu trước câu sau đá nhau chan chát.



- Sao, ngươi không tin?



Lâm Phàm nghe tiếng cười, cho rằng đối phương đang hoài nghi mình.



- Ta tin tưởng đại nhân.



Cung Băng Dạ cất lời, giọng nói ngọt ngào đủ mê hoặc lòng người.



Thế nhưng Lâm Phàm lại như không cảm thấy gì, chỉ nói:



- Ừm, bản tọa không phải loại người ăn nói lung tung. Để mảnh nhỏ này lại chỗ ngươi cũng không phải chuyện tốt, bản tọa thay ngươi bảo quản cũng là vì an toàn của ngươi. Về sau có chuyện gì thì cứ đến Thánh Tông, bản tọa nói được là làm được.
Khi Lâm Phàm nhìn rõ là ai, hắn thở phào nhẹ nhõm, bởi người đến là đám người Liễu Nhất Nguyên.



- Thì ra là các ngươi, thiếu chút nữa thì bản tọa lỡ tay rồi.



Lâm Phàm cười, nói.



Nhưng đúng lúc này, Lâm Phàm lại phát hiện có gì đó không đúng.



Từ trên thân nhóm đệ tử Hỏa Đạo Tông này đang bốc ra những luồng khí đen kịt, chúng quay cuồng tạo thành đủ loại hình thù đáng sợ, như là có ý thức.



Lâm Phàm lập tức dùng hệ thống dò xét, sắc mặt biến đổi.



"Liễu Nhất Nguyên (đã chết), u tà nhập thân."



Lâm Phàm đếm người, lại phát hiện số người trước mắt trùng với số quan tài cổ bị mở ra.



Thế nhưng hắn không rõ vì sao cái quan tài đầu tiên còn nguyên vẹn.



- Chết...



Hai tròng mắt của Liễu Nhất Nguyên đen nhánh, không có tròng trắng, cất giọng khàn khàn quát lên.



Lâm Phàm vội lùi lại, thầm mắng to cái đám ngu ngốc này cuối cùng là gặp chuyện gì mà biến thành như vậy.



- Con bà nó chứ, thật sự cho là tiểu gia sợ các ngươi sao?



Lâm Phàm không nói hai lời, dùng một tay giơ cao Vĩnh Hằng Chi Phủ, hư không chấn động, lại vận dụng công pháp Thương Thiên Kiếm, sau lưng xuất hiện một thanh kiếm ngưng tụ từ kiếm ý.



Kiếm và phủ đều xuất hiện, kế tiếp là liều mạng.



Tự buff chiến kỹ Long Hoàng Phách Thế.



Giờ khắc này, cả người Lâm Phàm phát ra hào quang chói lại, một con rồng vàng uốn lượn quanh thân hắn.



- Ăn một phủ của gia gia nào.



Lâm Phàm lao tới trước, chém mạnh.



Đám đệ tử Hỏa Đạo Tông bị u tà nhập thân cũng đột nhiên xông về phía Lâm Phàm.



- Phá cho ta.



Một phủ được chém ra thật mạnh, đẩy lùi đối phương, tiếp đó, Lâm Phàm chỉ một ngón tay về đám u tà.



- Nhất Chỉ Tịch Diệt.



Hư không đột nhiên vỡ tan thành từng mảnh, những luồng khói đen biến hóa ra những khuôn mặt ác quỷ, giờ cũng kêu thảm thiết mà nổ tung theo không gian.



-----oo0oo-----