Tối Cường Hệ Thống

Chương 187 : Đến đây là hết

Ngày đăng: 10:08 30/04/20


Dải sương mù bọc lấy Lâm Phàm, sau đó chui qua miệng mũi mà vào trong cơ thể, muốn chiếm thân thể của hắn.



- Tinh thần rất mạnh, thiên tư tuyệt đỉnh, trời không tuyệt đường bản vương mà.



U Tà tiến vào thân thể của Lâm Phàm, nhanh chóng dò xét toàn bộ, sau đó mừng như điên mà nói, tiếng nói vang vang trong đầu Lâm Phàm.



- Khốn khiếp, cút ra ngoài cho ta.



Giờ khắc này, Lâm Phàm bỗng thấy thân thể bắt đầu không theo khống chế của mình, không khỏi luống cuống.



- Thiên địa tiêu trầm, nhân đạo trầm luân, không ngờ còn xuất hiện người có thiên tư tốt như ngươi. Bản vương trở lại đỉnh cao cũng không phải ước vọng xa vời nữa rồi. Giao thân thể của ngươi cho bản vương đi.



Giọng của U Tà cứ lanh lảnh trong óc Lâm Phàm, từng đợt từng đợt âm vang càng khiến Lâm Phàm tức muốn phát điên, kẻ này thật sự là quá ghê tởm.



Lâm Phàm có cảm giác, ở trong thức hải của mình, có một dải sương mù đang giương nanh múa vuốt mà xé nhỏ thức hải ra rồi cắn nuốt từng miếng một.



Lâm Phàm muốn phản kháng, nhưng lại bất lực. U tà này quá mạnh mẽ, dù hắn dồn toàn lực để đấu với u tà trong thức hải, thì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá.



Giờ phút này, Lâm Phàm rất muốn khóc. Tiểu thuyết đều là lừa người mà, vào lúc này, nhân vật chính phải bạo phát, hoặc bỗng xuất hiện thần khí phóng ra uy thế kinh người, trấn áp địch nhân, chứ sao lại thảm như hắn?



Đừng mà, tiểu gia còn chưa có cưới vợ sinh con, vẫn chưa đi tới đỉnh nhân sinh, đại thù của Thánh Ma Tông còn chưa báo nữa...



- Đừng phản kháng, ngoan ngoãn đi, bản vương có lẽ sẽ lưu cho ngươi một chút thần thức. Cái thân thể này mà vào tay ngươi thì chỉ có mai một, tốt nhất là để bản vương, bản vương mới có thể xuất ra uy lực mạnh nhất của nó.



U tà cảm nhận được ý phản kháng của Lâm Phàm, nhưng cũng không quá để ý.



- Đại ca, chúng ta ở chung không được sao? Thứ ba, năm, bảy thì thân thuộc về ta; còn hai, tư, sáu thuộc về ngươi. Riêng chủ nhật thì chúng ta dùng kéo búa bao để quyết định xem người nào dùng.



Lâm Phàm kêu khóc, cũng chẳng có cách nào để xử lý u tà như chó điên này.



- Khặc khặc, bản vương muốn tất cả.



U tà tham lam nói. Lão không ngờ vừa phá phong ấn ra lại gặp được một thân thể có tiềm lực to lớn như vậy. Có lẽ không quá bao lâu, lão có thể trở lại đỉnh phong. Lúc ấy, lão sẽ hung hăng dẫm nát những kẻ đã phong ấn mình, để báo mối thù bị giam cầm ngàn năm.



Nhìn dòng khí đen đã lan tỏa đến nửa người, Lâm Phàm không ngừng thét gào trong đầu.



Làm sao bây giờ? Sao mình có thể chết ở chỗ này chứ?



- Mẹ kiếp, ngươi đừng quá làm càn.



- Sao, ngươi làm gì nổi bản vương.



- Tốt, một khi đã như vậy, chúng ta cứ thử xem, là ai chơi được ai!



Lâm Phàm cắn chặt răng, quyết liều mạng, cho dù hồn phi phách tán cũng không thể tiện nghi cho tên khốn khiếp này.



Đồ của ca, dù là ai cũng đừng hòng lấy được.



- Thiên Địa Dung Lô, đi ra.



Lâm Phàm gầm lên một tiếng. Lò luyện của chức nghiệp phụ luyện khí lập tức phóng ra hào quang chói mắt, bay ra khỏi cơ thể Lâm Phàm, sau đó chụp lấy đỉnh đầu hắn.



Giờ khắc này, đất trời biến sắc, như là trời đất cũng sợ bị chiếc lò này luyện hóa.



Ảo ảnh một con rồng nhỏ phun ra nuốt vào lửa đỏ bắt đầu uốn lượn quanh Thiên Địa Dung Lô.



- Đây là cái gì?




Hiện tại, u tà thật sự sợ rồi. Đây hoàn toàn là một tên điên, vì không muốn bị đoạt thân thể mà định đồng quy vu tận với lão.



- Nhanh lên.



Lâm Phàm lạnh lùng nói.



- Ngươi phải thề, bản vương đi ra, ngươi không được lật lọng.



U tà còn do dự, nhưng lại không chịu nổi thêm nữa, đành nhận thua.



Mà Lâm Phàm giờ đã quá suy yếu, thậm chí nhấc một ngón tay cũng không nổi, nhưng vẫn cố gắng biểu hiện vẻ hung ác trước mặt u tà. Hắn nghiêm trang nói:



- Được, bản tọa thề, tuyệt đối không lật lọng.



- Tốt, bản vương tin ngươi.



Một luồng sương đen bay ra khỏi miệng mũi của Lâm Phàm, cuối cùng hợp thành u tà, xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm.



Thế nhưng, u tà đã không còn uy phong như trước nữa, lão đã bị Thiên Địa Dung Lô luyện hóa hơn một nửa.



- Ngươi là nhân loại mà bản vương hận nhất trong đời này.



U tà gào lên.



- Hừ.



Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, hắn đã không còn sức mà nói nhảm.



- Đến lúc ngươi thực hiện lời thề rồi, mau thả bản vương ra ngoài.



- Được!



Lâm Phàm cười lạnh. Nắp lò đột nhiên mở ra, hắn lập tức bay ra ngoài. U tà biến sắc, muốn bay theo, thế nhưng cái nắp kia đóng lại còn nhanh hơn, nhốt một mình lão vào trong đó.



Lâm Phàm thoát ra ngoài, ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển từng ngụm lớn, sau đó lấy từ trong túi chứa đồ ra một bộ quần áo mới, thay vào.



- Hừ, so tàn nhẫn, tiểu gia còn tàn nhẫn hơn ngươi gấp một vạn lần.



- Khốn khiếp, ngươi lật lọng. Ngươi không được chết tử tế đâuuuuuuu...



Từ trong lò luyện truyền ra tiếng u tà nguyền rủa.



- Hừ, ngu ngốc như ngươi, bảo sao bị phong ấn cả ngàn năm. Có thể bức bản tọa đến nông nỗi này, ngươi chính là người đầu tiên, nhưng đáng tiếc, cũng đến đây là hết.



- Thả ta ra ngoài, ta là u tà vươngggg...



- Bản vương thân mang chí bảo của thiên hạ, chỉ cần thả ta đi, tất cả đều là của ngươi.



....



- Ngươi sẽ phải hối hận, bản vương nguyền rủa ngươi chết không được tử tếeeeee...



Tiếng gầm rú của u tà vang vọng mãi trong lò không tắt. Lâm Phàm cũng không thèm để ý, vung tay lên:



- Thiên Địa Dung Lô, luyện hóa.