Tối Cường Hệ Thống

Chương 188 : Bên dưới thần miếu

Ngày đăng: 10:08 30/04/20


Dịch giả: †Ares†



oOo



"Đinh, chúc mừng đánh chết u tà vương Đại Thiên Vị trung giai."



"Đinh, chúc mừng exp gia tăng sáu triệu."



"Đinh, chúc mừng luyện khí thành công."



"Đinh, chúc mừng phát hiện u tà kết tinh."



....



- Hả...



Lâm Phàm há hốc mồm khi nghe được một loạt tiếng nhắc nhở từ hệ thống, sau đó lại cười thật to. Hắn vốn cho rằng luyện hóa u tà không chiếm được cái gì, nào ngờ không chỉ có một đống exp, mà còn luyện khí thành công.



Thật sự là kiếm lời lớn rồi. Hóa ra u tà này cũng không phải chỉ đáng giận, còn sót chút đáng yêu nha.



Nhập Thần sơ giai.



Tuy chưa phải là cao lắm, nhưng sức chiến đấu hiện tại của Lâm Phàm đã có thể so với cảnh giới Tiểu Thiên Vị rồi.



"U tà kết tinh: tạo thành từ bản nguyên của u tà vương, câu thông với vật ở Cửu U giới."



Lâm Phàm xoay xoay viên "U tà kết tinh" lớn bằng lòng bàn tay, mặt ngoài màu tím, trông giống như kim cương trên tay, tự hỏi làm sao để dùng đồ chơi này.



Xem xét mãi không ra cách, hắn cũng lười quản, ném thẳng vào túi chứa đồ.



* * *



Tuy rằng đại Boss đã tiêu, nhưng thần miếu Đà Địa này vẫn ngập tràn cổ quái.



Miếu này đã tồn tại từ lâu, tuyệt đối không phải đến giờ mới có người đến xem xét, vậy tại sao những người đi trước lại không gặp u tà bị phong ấn trong quan tài?



Lâm Phàm nghĩ nghĩ, chợt tiến lên xem thử quan tài trên đầu ngón tay mấy pho tượng.



"Đinh, chúc mừng phát hiện quan tài cổ phong ấn (hư hao)."



Lâm Phàm sờ sờ quan tài, cũng không thấy tác dụng gì, lại còn hư hao. Nhưng bất kể thế nào, trước kia nó cũng là bảo bối a.



Nghĩ vậy, Lâm Phàm không còn do dự, thu lấy vào trong túi chứa đồ, nói không chừng sau này còn có thể sử dụng.



Hắn tiếp tục tìm kiếm trong thần miếu, thế nhưng không còn gì cả. Thần miếu thần bí này có lẽ không đơn giản như vậy, nhưng xem tình huống hiện giờ, có thể là thời cơ còn chưa tới. Lâm Phàm quyết định rời đi, đợi lần sau quay lại xem có phát sinh biến hóa gì không.



* * *



Đám Sa Độc Long đã chờ bên ngoài suốt một ngày một đêm, thế nhưng Lâm Phàm vẫn chưa đi ra. Bọn hắn bắt đầu sốt ruột, cũng rất lo lắng, bởi vì nơi quỷ quái này thật sự khiến người ta phải liên tục giật mình thon thót. Đúng lúc này, từ bên trong lối vào tối đen kia truyền ra tiếng vang khe khẽ.
Trong mười bốn sa phỉ, Sa Độc Long tu vi cao nhất, là Nhập Thần trung giai, khí tức nhàn nhạt, Lôi Hằng Phong đương nhiên có thể phát hiện. Nếu chỉ thế, Lôi Hằng Phong đã không cần căng thẳng. Nhưng y lại cảnh giác nhìn Lâm Phàm, bởi y hoàn toàn không cảm giác được tu vi của Lâm Phàm, dù chỉ là một tia khí tức.



- Các ngươi là ai?



Lôi Hằng Phong chắn trước người sư muội, sau đó mở miệng hỏi.



- Là ai không quan trọng, quan trọng là, hiện tại cảm phiền các vị đứng yên, không nên lộn xộn, chúng ta chỉ cướp tài vật, không cướp mạng.



Lâm Phàm tự đặt ra ba quy tắc đánh cướp: không cướp mạng, không cướp sắc, chỉ cướp tiền.



- Làm càn, chúng ta là đệ tử Đạo Chủng Sơn mà các ngươi cũng dám đánh cướp sao!



Giờ phút này, một gã đệ tử quát lớn.



Loại tình huống này, thật đúng là trước đây chưa từng gặp. Nếu nói cho sư huynh đệ trong tông môn, nhóm người mình ra ngoài rèn luyện, bị một đám sơn phỉ chặn đường đánh cướp, còn không phải bị cười đến rớt răng hàm.



- Các ngươi không nghe thấy đại nhân của chúng ta nói sao? Đừng chống cự, lấy hết những thứ giá trị ra đây.



Sa Diệt Hung làm sa phỉ thời gian dài như vậy, nhưng đây là lần đánh cướp vui vẻ nhất của hắn. Theo đại nhân, đánh cướp cũng phong cách như vậy, "tác nghiệp" cả với đám đệ tử tông môn cao cao tại thượng.



- Sư huynh, đừng nói nhảm với bọn chúng nữa, giết đi.



Lại một gã đệ tử lên tiếng.



Lôi Hằng Phong vẫn do dự chưa quyết định được. Người trước mắt tạo cho y một cảm giác rất nguy hiểm.



- Ha ha, Lôi Hằng Phong, không ngờ Đạo Chủng Sơn các ngươi cũng có lúc bị cướp.



Vừa lúc đó, một giọng nói nam giới, nhưng lại hơi the thé yểu điệu truyền tới từ đằng xa.



Một thanh niên áo trắng, tóc dài phiêu dật, hai chân đứng trên một thanh trường kiếm, lơ lửng trên không, khuôn mặt anh tuấn kia hình như lại được thoa chút phấn son, nhưng phối với vẻ mặt cao ngạo, lại khiến gã giống như kiếm thần duy nhất trên thế gian, làm cho người ta phải cảm thấy tự ti.



- Lưu Lăng Phong.



Lôi Hằng Phong vừa nhìn người đến, lập tức biến sắc, trong lòng có chút không vui.



- Đám sơn phỉ này tu vi không tệ, đáng tiếc còn xa mới đủ. Không bằng để ta xuất một kiếm đưa bọn chúng về Tây Thiên đi.



Lưu Lăng Phong cao ngạo cười, trường kiếm mang theo thân thể gã xoay một vòng hoa lệ trên không, sau đó mời tà tà đáp xuống mặt đất, lại đợi chủ nhân bước xuống mới quay trở về vỏ kiếm sau lưng gã.



Áo trắng như tuyết, hành động tiêu sái, mặt hoa da phấn có đánh son, quả là một tuyệt thế pê-đê.



Lâm Phàm quan sát đối phương, không ngừng gật gật đầu.



Kẻ này có thể dạy dỗ một phen.



-----oo0oo-----