Tối Cường Hệ Thống

Chương 189 : "Tội ác" nơi góc rừng

Ngày đăng: 10:08 30/04/20


Dịch giả: †Ares†



oOo



Lưu Lăng Phong là đệ tử Huyền Kiếm Các. Môn phái này từ trên xuống dưới đều là nữ, Lưu Lăng Phong chính là nam đệ tử duy nhất, từ nhỏ đã lớn lên trong "Nữ Nhi quốc", gã không nhiễm tính phụ nữ, không thích bôi son trát phấn mới là lạ.



- Lưu Lăng Phong, tại sao ngươi lại ở đây.



Lôi Hằng Phong sầm mặt lại, giống như rất ghét người trước mắt.



Lưu Lăng Phong liếc qua Lôi Hằng phong, khẽ cười:



- Chẳng lẽ chỗ này là đất của Đạo Chủng Sơn các ngươi sao?



- Hừ!



Lôi Hằng Phong hừ lạnh một tiếng.



....



Giờ khắc này, Lâm Phàm có chút mất hứng. Hắn đang đánh cướp mà lại bị đám người này coi thường, không thèm để ý. Chẳng lẽ thời đại này, thổ phỉ đã mất sạch uy nghiêm sao?



Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, tiến lên một bước:



- Mời các vị chú ý, bây giờ là thời gian đánh cướp, xin phối hợp một chút.



Lâm Phàm vừa lên tiếng, đôi mày được kẻ dài của Lưu Lăng Phong hơi nhíu lại, quát lên:



- Cút, giết các ngươi sợ bẩn kiếm của ta.



Khí thế trên người gã đột nhiên biến hóa, kiếm ý cảm giác như có sự giao hòa âm dương lan tràn ra bốn phía, phủ lên từng gốc cây ngọn cỏ.



Kiếm ý vừa ra, đám đệ tử Đạo Chủng Sơn đứng sau lưng Lôi Hằng Phong đã cảm nhận được. Tu vi của bọn họ không cao bằng Lưu Lăng Phong, đương nhiên không thoải mái với luồng kiếm ý sắc bén này, nhưng lại không ngăn cản được, ai nấy đều bắt đầu chảy mồ hôi, cắn răng chống đỡ.



Lôi Hằng Phong tiến về phía trước một bước, cũng tỏa ra khí thế, muốn thay các sư đệ ngăn kiếm ý kia lại.



- Ngươi đừng có quá đáng.



Lôi Hằng Phong lạnh lùng nói.



Lưu Lăng Phong chỉ liếc Lôi Hằng Phong một cái, cũng không để tâm, sau đó dùng ánh mắt như nhìn một đám kiến hôi mà nhìn sang đám người Lâm Phàm:



- Cút trong vòng ba hơi thở, nếu không tự gánh lấy hậu quả.



- Làm càn, ai cho ngươi lá gan nói cái giọng ấy trước mặt đại nhân nhà ta.



Sa Độc Long khiêng song đao, thần sắc hung tợn mắng. Mặc dù đại nhân không nói gì, nhưng thân là tiểu đệ, bọn hắn không thể đứng nhìn đại nhân bị người khác nhục nhã.


- Đi theo ta.



Lâm Phàm khẽ cười, vẫy vẫy tay gọi Lưu Lăng Phong.



Lưu Lăng Phong nuốt một ngụm nước bọt, mắt thoáng lóe ra một tia khiếp đảm, người này đến cùng muốn làm gì?



Không được, mình tuyệt đối không thể đi với hắn.



Giờ khắc này, Lưu Lăng Phong cực kỳ hoảng sợ, trường kiếm ra khỏi vỏ, muốn ngự kiếm phi hành trốn đi.



Thế nhưng mới vừa cất cánh, cổ chân của gã đã bị Lâm Phàm tóm được, sau đó hung hăng kéo xuống.



- Vội gì chứ? Cũng không lấy mạng nhỏ của ngươi, theo bản tọa đến rừng cây phía trước một tí thôi.



Lâm Phàm cười cười, mặt háo hức.



- Đừng mà...



Lưu Lăng Phong bám chặt hai tay lên mặt đất, khuôn mặt kiều mỵ không nên có trên người một đại nam nhân đã ngập tràn sợ hãi.



Lâm Phàm không thèm để ý, một tay tóm cổ chân của Lưu Lăng Phong, lôi gã về phía rừng cây nhỏ.



- Các ngươi ở chỗ này chờ, bản tọa sẽ mau quay lại.



Lâm Phàm nói với đám Sa Độc Long.



- Vâng.



Sa Độc Long nhìn một màn trước mắt, cảm giác da gà nổi lên.



Âm thanh kêu gào của Lưu Lăng Phong dần nhỏ lại, đến khi theo đại nhân biến mất trong rừng cây nhỏ, thì không nghe thấy tiếng gì nữa.



- Đại ca, huynh nói xem, đại nhân có khi nào là...



Sa Diệt Hung nuốt khan một ngụm nước bọt, trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi cùng không thể tin.



- Hẳn là không phải đâu...



Lúc này, một cơn gió thổi qua, tuy không lạnh, nhưng lại khiến đám người Sa Độc Long cảm thấy vị trí đầu ra của mình run rẩy.



Tuy rằng tên kia giống con gái, nhưng đại nhân hẳn không có loại đam mê ấy đâu...



Sau đó, mọi người cùng nhìn chằm chằm về góc rừng thần bí như tràn ngập tội ác kia, mãi vẫn chưa thể bình tâm lại.



-----oo0oo-----



☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).