Tối Cường Hệ Thống
Chương 190 : Gái đuổi
Ngày đăng: 10:08 30/04/20
Dịch giả: †Ares†
oOo
- Sư huynh, Lưu Lăng Phong kia sẽ không sao chứ?
Đến giờ Tinh Nguyệt Vũ vẫn chưa thôi nhớ về giờ phút bị đánh cướp kia. Quả nhiên giống như các sư huynh sư tỷ nói, trong tông quá yên bình, chỉ có đi ra ngoài mới có thể trải nghiệm cuộc sống hoàn toàn khác lạ.
- Có lẽ vậy.
Lôi Hằng Phong cũng không dám chắc chắn.
Tuy Lưu Lăng Phong kia làm cho người ta rất khó chịu, nhưng bất kể thế nào, quan hệ giữa hai tông vẫn rất tốt, lão tổ Đạo Chủng Sơn còn từng kết đạo lữ với một vị lão tổ Huyền Kiếm Các. Tuy chuyện đã qua ngàn năm, nhưng phần tình nghĩa kia lại chưa từng biến mất.
- Ô, sư huynh, huynh nhìn kìa...
Đột nhiên, Tinh Nguyệt Vũ hô lên, chỉ thấy xa xa phía trước có một lá cờ lớn đang tung bay theo gió.
Lôi Hằng Phong ngẩng đầu nhìn, mặt tươi tỉnh hẳn lên:
- Mau lên, đó là người Huyền Kiếm Các, toàn bộ tông môn chỉ có Huyền Kiếm Các là cắm cờ hiệu khi dựng nơi nghỉ tạm.
....
Trong khu rừng nhỏ tà ác mà thần bí kia, từng đợt tiếng kêu rên đang vang vọng.
- Ngươi muốn làm gì? Buông ra.
Lưu Lăng Phong liều mạng giãy giụa, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản người kia tóm lấy chân, lôi mình đi vào chỗ sâu trong rừng.
- Ta là đệ tử Huyền Kiếm Các, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Lưu Lăng Phong gào ầm lên như khóc. Quả thật, gã rất muốn khóc, tại sao không thành thành thật thật chờ mọi người, mà lại thích trang bức vọt đi trước làm gì, để rồi tự đẩy mình vào hiểm cảnh thế này.
Mặc kệ Lưu Lăng Phong kêu gào, Lâm Phàm vẫn tiếp tục tiến vào chỗ sâu. Sau một lát, Lâm Phàm dừng bước. Khung cảnh chỗ này không tệ, lại rất yên ắng, cũng cách xa chỗ bọn Sa Độc Long, hẳn là không bị nghe thấy tiếng kêu thảm thiết sẽ xuất hiện vào lát nữa.
Hiện giờ Thánh Ma Tông đang phát triển từng bước, tuy rằng đã có hai thiên tài là Diệt Cùng Kỳ và Thiên Vũ, nhưng vẫn còn chưa đủ.
Lưu Lăng Phong này thực lực còn thấp, nhưng Lâm Phàm lại vừa ý kiếm ý âm dương của gã.
Tuy rằng giờ đây kiếm ý âm dương này còn chưa mạnh, nhưng Lâm Phàm biết, theo tu vi tăng lên đến cảnh giới nhất định, kiếm ý âm dương sẽ phát ra uy lực lớn nhất.
Cho nên, dù hôm nay có phải hạ thủ tàn nhẫn, Lâm Phàm cũng phải để Lưu Lăng Phong phục tùng.
Giờ khắc này, Lưu Lăng Phong cảm giác đối phương buông lỏng chân mình ra, lập tức lăn tròn về đằng sau.
- Ngươi đừng tới đây, sư phụ ta sắp đến rồi đấy.
Lưu Lăng Phong kích động nói.
Lâm Phàm bình tĩnh nhìn Lưu Lăng Phong, rồi không biết hắn móc một cái roi da màu đen từ chỗ nào, vung tay quất quất mấy cái lên mặt đất, tiếng roi vun vút nghe rợn cả người.
Cái roi này không tệ, từ khi nắm giữ chức nghiệp phụ Điều Giáo Sư, Lâm Phàm vẫn luôn mang theo nó bên mình.
- Được, nhớ giữ lời.
Lâm Phàm nói.
- Tốt.
....
Giờ khắc này, Lâm Phàm dừng bước, Huyền Vân Tiên cũng ngừng lại. Sau đó hai bên đối mặt nhìn nhau.
- Ta thật sự không làm gì đồ đệ của cô, không tin cô trở về hỏi hắn đi.
Lâm Phàm thở phì phò nghỉ mệt.
Nhưng tại trong một sát na này, Huyền Vân Tiên bỗng đổi sắc mặt, cánh tay ngọc như ẩn chứa lượng chân nguyên vô tận đánh về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm vừa nhìn, tức thì cực kỳ hoảng sợ, lập tức lại chạy như điên.
- Đồ đàn bà thúi, lật lọng, làm người sao có thể vô sỉ thất tín như vậy chứ.
Lâm Phàm điên cuồng hét lên.
Lúc này, Lâm Phàm đã chạy tới phạm vi của Địa Ngục Hỏa Diễm, dưới chân không còn là bùn đất thông thường, mà là bùn đất bị thiêu đốt cháy đen, nóng rực, còn không ngừng có lửa phun lên.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể + 100 exp."
Bất Diệt Ma Thể tăng chút exp, còn đôi giày dưới chân Lâm Phàm hóa thành tro trong nháy mắt.
Khi Lâm Phàm nhìn về phía Huyền Vân Tiên, lại phát hiện đối phương vận chuyển chân nguyên bao trùm lấy lòng bàn chân, dễ dàng đi qua mặt đất rực lửa.
Địa Ngục Hỏa Diễm này, nói giống như tận thế cũng không quá đáng, khắp mặt đất chỉ một màu cháy đen, cứng rắn vô cùng, lại không ngừng có lửa bốc lên hừng hực, cộng thêm một con sông lửa chia Địa Ngục Hỏa Diễm làm hai phần.
Đồng thời lâm Phàm cũng nhìn thấy một ít hung thú toàn thân rực lửa đang đi lại rải rác.
Đúng lúc này, toàn bộ mặt đất bỗng rung lắc.
Huyền Vân Tiên vội dừng việc đuổi theo Lâm Phàm, sắc mặt đại biến, muốn xoay người rời đi. Thế nhưng, tất cả đều đã chậm.
Nơi giao giới giữa Địa Ngục Hỏa Diễm và bên ngoài bỗng mọc ra những bức tường lửa chọc trời từ trong lòng đất, cách ly hoàn toàn nơi này.
Sau đó, Lâm Phàm phát hiện Huyền Vân Tiên lại lờ mình đi, thần sắc có vẻ rất căng thẳng mà xoay người bay nhanh về phía xa.
- Chuyện quái gì thế nhỉ?
Lâm Phàm thấy khó hiểu, sao tự nhiên ả đàn bà thúi này lại không đuổi theo hắn nữa?
- Chẳng lẽ do cảm nhận được khí tức bá đạo của mình, nên cô ả biết khó mà lui?
Lâm Phàm tự sướng trong đầu, rồi chợt đảo mắt nhìn quanh, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Fuc.kkkkkk... Chơi lớn rồi...
-----oo0oo-----