Tối Cường Hệ Thống
Chương 197 : Mất hết mặt gà
Ngày đăng: 10:08 30/04/20
Dịch giả: †Ares†
oOo
- Đây là chỗ quái nào thế nhỉ?
Lâm Phàm nhìn trước nhìn sau. Hắn đang ở trong một căn phòng gỗ ọp ẹp, có vẻ như tồn tại từ rất lâu rồi, trên vách tường gỗ có treo mấy món đồ săn cùng một ít da thú.
Lâm Phàm kiểm tra thân thể, cũng không có vấn đề gì. Có lẽ mật thất kia hoàn thành nhiệm vụ xong, đã tự động truyền tống hắn ra ngoài.
Lâm Phàm chỉ có một chút tiếc nuối là không lấy được bộ xương trắng kia.
Hắn lại kiểm tra Gà Con, thu hoạch lớn nhất của chuyến này. Hiện giờ, đời sau của hung thú thượng cổ phượng hoàng vẫn nguyên xi lốt con gà ghẻ lở trụi lông, đang bận ngáy ầm ầm trong túi của hắn.
Hắn lại lấy Thất Thánh Diệu Dương Lục ra. Đây là vật hữu dụng duy nhất trong mật thất, hẳn là một một công pháp.
"Đinh, chúc mừng phát hiện Thất Thánh Diệu Dương Lục quyển thứ nhất, xin hỏi học tập hay không?"
- Học tập.
"Đinh, chúc mừng học được công pháp Thất Thánh Diệu Dương Lục."
Lúc này, Lâm Phàm cảm nhận được một dòng nước ấm chảy xuôi trong cơ thể. Tuy mới chỉ có quyển thứ nhất, nhưng uy lực này lại có thể so với Thiên giai cao giai. Như vậy, nếu có thể thu thập đủ cả bảy quyển Thất Thánh Diệu Dương Lục, uy lực sẽ còn cường đại đến mức nào?
Chợt cửa gỗ bị người đẩy ra.
Lâm Phàm ngưng thần nhìn lại, là một ông lão, thân hình gầy gò, hơi còng, tóc bạc trắng, nhìn khuôn mặt không giống người xấu.
Ông lão này có tu vi Tiên Thiên trung giai, cũng không cao, nhưng với tư chất mà Lâm Phàm vừa nhìn đã biết là nát cực hạn này, thì Tiên Thiên trung giai đã là cực hạn.
- Đại nhân, ngài tỉnh rồi! Ngài có cần gì không?
Ông lão vừa bước vào phòng đã cung kính ân cần thăm hỏi.
Lâm Phàm nở một nụ cười, nói:
- Ông lão, ông biết ta là ai sao?
Theo Lâm Phàm, dưới tình huống thế này, thông thường ông lão này nên gọi mình là chàng trai, chứ không phải là đại nhân.
Ông lão cười cười:
Mà một chiêu của Lâm Phàm, lại khiến đám nhỏ xung quanh kinh ngạc hô to lên.
- Thúc thúc, con gà trống kia đâu rồi ạ?
- Ơ nó biến đâu mất rồi...
Lâm Phàm nhìn đám trẻ, cười cười, sau đó lấy một ít kẹo ra chia cho chúng nó.
Xong xuôi, Lâm Phàm đi dạo một vòng quanh thôn. Thôn này không lớn, nhân khẩu cũng ít, chỉ khoảng trăm hộ. Thế nhưng cảnh vật nơi đây không tệ, sau có núi xanh, trước có sông biếc.
Thôn dân nơi đây cũng rất thân thiện đối với người từ bên ngoài đến như Lâm Phàm.
Ở lại một tuần, Lâm Phàm cảm giác đã đến lúc nên rời đi.
Đích đến kế tiếp của hắn là một cấm địa trên Thất Thánh Bảo Đồ có tên là Táng Hải Yêu Địa, cách Tần Thần vương triều chừng ngàn dặm.
Hôm sau.
- Nham thôn trưởng, đa tạ mọi người đã khoản đãi ta trong thời gian này. Đây là một chút đan dược, sau này dân thôn lên núi đi săn, nếu có bất trắc, chỉ cần còn thở thì còn có thể cứu về.
Lâm Phàm không có bảo bối gì, nhưng thảo dược trên người không ít, bèn tùy tay luyện chế một ít đan dược tặng cho Nham thôn, coi như trả nhân tình.
Nham thôn trưởng cũng là người trải đời, nghe đan dược này thần kỳ đến vậy, vẻ mặt kích động vạn phần:
- Cảm ơn, đại nhân.
- Cáo từ, hữu duyên gặp lại...
Nói xong, thân hình của Lâm Phàm nâng dần lên không, rồi bay về phương xa.
Sau khi đột phá đến cảnh giới Nhập Thần, sẽ có thể cảm ứng chân nguyên thiên địa, lăng không phi hành. Tuy tốc độ không nhanh, nhưng rất tiện.
Nham thôn trưởng nhìn Lâm Phàm rời đi, trong lòng cũng là nổi lên một tia nhộn nhạo, hồi tưởng lại chính mình lúc còn trẻ.
Lâm Phàm bay lên trên núi rừng, một đường hướng Nam.
Bất chợt, hắn nhìn thấy bên dưới có một đội người ngựa xuất hiện, nhưng cũng không để tâm, chỉ tăng nhanh tốc độ.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).