Tối Cường Hệ Thống
Chương 199 : Giết đến chính bản thân mình cũng sợ hãi
Ngày đăng: 10:08 30/04/20
Dịch giả: †Ares†
Đây là lần thứ hai Lâm Phàm tức giận đến mức này, lần đầu tiên là lúc tông môn bị diệt, ba vị sư huynh chết thảm trước mặt hắn.
Một đám khốn khiếp không bằng cầm thú, tàn sát quá trăm người, chỉ vì một cái bảo bối không biết ra sao.
Trời đất rung chuyển, gió tự nổi lên, quanh thân Lâm Phàm hình thành những luồng kiếm ý sắc lẻm. Cây cỏ, cát bụi, hoa lá đều kịch liệt run rẩy, tựa như có một luồng lực lượng vô hình đang tác động tới chúng nó.
Hung thú dưới thân Trâu Thánh rít lên, bị cỗ khí tức này chèn ép đến quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích.
- Ngươi vì vinh hoa phú quý, sát hại người toàn thôn, trời đất này đã không có chỗ cho ngươi dung thân nữa.
Giờ khắc này, Lâm Phàm chậm rãi mở miệng, chỉ tay về hướng Nham Hùng.
Nham Hùng kinh hoảng nhìn một màn trước mắt, hai chân không ngừng run lên, muốn nói cái gì đó, nhưng bị cỗ khí tức kia đè nén không cất lời nổi.
Mà khi đối phương chỉ tay vào mình, Nham Hùng đột nhiên hít thở không thông.
- Khôngggggggg...
Trong chớp mắt, một luồng gió lốc ẩn chứa kiếm ý bao phủ lấy thân hình của Nham Hùng, xé rách thân thể gã thành từng mảnh, thẳng đến khi tất cả đều biến mất, dù một chút cặn cũng không còn.
Đám người còn lại đều hoảng sợ ra mặt, cái tay cầm kiếm của Trâu Thánh cũng bắt đầu run rẩy lên.
Y không biết người trước mắt là ai, nhưng y biết tuyệt đối không phải mình có thể chống cự.
- Ngươi là ai?
Trâu Thánh rất sợ hãi, nhưng bên ngoài vẫn cố làm vẻ trấn định.
- Ta chính là hoàng tử Tần Thần vương triều...
- Gâu gâu...
Đúng lúc này, một con chó đen nhỏ xuất hiện ở phương xa, run rẩy không thôi, sủa loạn với Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn thấy con chó này, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh. Con chó đen run rẩy cả bốn chân, rồi toàn thân bị nâng lên, chậm rãi bay tới trước mặt Lâm Phàm.
- Được rồi, ngươi đưa bản tọa một hồi tạo hóa, như vậy bản tọa cũng đưa ngươi một hồi tạo hóa để đáp đền.
Lâm Phàm búng tay ra, viên Nghịch Thiên Cải Mệnh thần đan bay vào trong miệng chó đen.
Sau đó, Lâm Phàm ném con chó đen này vào túi chứa đồ, cũng không nhìn đến nữa.
Kiếm ý bay múa, những thi thể của dân chúng Nham thôn tự bay cả tới trước mặt Lâm Phàm, sau đó hạ xuống chỗ đất sụp có chứa hộp gỗ ban nãy.
- Ông lão, bản tọa có ân tất báo, có cừu oán nhất định trả, yên tâm, Tần Thần vương triều tất diệt.
Lâm Phàm phất tay, bùn đất chảy ngược, lấp đi cái hố đất sâu.
....
Lâm Phàm lại đi tới trước mặt đám người Trâu Thánh, cũng không nói nhảm, lăng không phi hành, bay về hướng Tần Thần vương triều.
- Thả ta, ta là hoàng tử Tần Thần vương triều, ngươi sẽ phải hối hận.
Trâu Thánh gào thét thảm thiết, cơn đau dưới khố chạy thẳng lên tim, khiến y đau đớn đến chết đi sống lại.
Y không ngờ chỉ là tiêu diệt một bày kiến hôi, lại đưa tới nhân vật khủng bố như thế.
Trong hư không, ánh mắt Lâm Phàm lạnh như băng, phía sau mang theo một đám súc sinh bị kiếm ý xỏ xuyên qua bả vai.