Tối Cường Hệ Thống

Chương 219 : Táng Yêu thành

Ngày đăng: 10:08 30/04/20


Dịch giả: †Ares†



oOo



Một khu vực không người.



Một vệt sáng không biết từ đâu bay tới, rồi hạ trên mặt đất.



- Ò ó o...



Gà Con nhảy xuống, duỗi cánh xoa xoa cái bụng căng tròn, lại lắc lắc mông vặn mình, phảng phất như là ăn nhiều quá, muốn vận động gân cốt một chút.



Giờ phút này, trên mặt Lâm Phàm lộ ra một nụ cười tiện tiện, có vẻ như vừa rất vừa lòng với hành vi của mình vừa rồi. Tạo hình phiêu lãng theo gió là khí phách, thần bí tới cỡ nào chứ.



Ca đã nhìn ra, bức khí trong lúc điệu thấp mới chân chính là đại khí, hình tượng mới càng cao lớn. Cũng không biết mê hoặc bao nhiêu người rồi nữa, hố hố.



Đang cao hứng, nhìn qua Gà Con, Lâm Phàm lại có chút không vui, hô:



- Gà Con...



- Ò ó o... Gà Con dừng động tác, đôi mắt to ngơ ngác nhìn Lâm Phàm.



- Bụng căng tròn ra, xem ra hưởng thụ không tồi nhỉ.



Lâm Phàm nói, giọng điệu có chút khác thường.



- Ò ó o...



Gà Con lại không nhận thấy thế, kêu to, sau đó xoa xoa cái bụng tròn xoe, giống như đang nói: "đúng vậy, những người đó thật sự là người tốt, mang lên rất nhiều đồ ăn ngon."



- Ha ha..., tiểu gia liều chết liều sống mới xong, còn mày thì thoải mái thật, được ăn được uống phì cả người ra.



Lâm Phàm cười cười nói, nhưng mặt lại chẳng có vẻ gì là đang cười.



Gà Con đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng mãnh liệt từ trên người Lâm Phàm, khiến nó không khỏi run rẩy toàn thân. Nó vội vàng đứng thẳng thân gà lên, hai chân khép lại, cánh gập vào, cúi thấp đầu, ò o nhỏ mấy tiếng, tựa như là đang nhận lỗi.



Lâm Phàm rất là khinh bỉ nhìn Gà Con. Nếu là trước đây, có lẽ hắn đã tin Gà Con đang hối lỗi, nhưng hiện giờ con gà ghẻ này đã học lỏm được chân truyền của hắn, làm gì có chuyện nhận lỗi dễ dàng như vậy.



- Sủng vật thật là đáng yêu.



Đúng lúc này, lại một giọng nữ rất ngọt ngào và hiền hòa, giống như là tiểu muội nhà bên vang lên ở chốn không người này.



Một cái bóng trắng từ đằng xa chậm rãi đi tới.



- Gà Con, lại đây.



Lâm Phàm cảnh giác nhìn bóng người phía trước. Nơi núi rừng hoang vắng này, sao có thể vô duyên vô cớ chui ra một người? Không đạo tặc chính là đạo chích, nhất định không phải người tốt lành gì.



Dù cho đối phương là một đại mỹ nữ, cũng không ngoại lệ.



Lâm Phàm thừa nhận đối phương là đại mỹ nữ, nhưng đây cũng không phải lý do cho hắn buông lỏng. Theo Lâm Phàm, càng là nữ nhân xinh đẹp lại càng nguy hiểm.



Tại Đông Linh châu này, nữ nhân xinh đẹp nhưng vô dụng sẽ bị các lão đại khắp nơi thu làm tiểu thiếp, mà nữ nhân xinh đẹp còn tự do khẳng định không phải nhân vật bình thường.



- Ngươi là ai?
- Không cho.



- Thật can đảm...



Giờ khắc này, trung niên vung tay một cái. Vạn Long Tông từ các đây hơn mười vạn dặm mà đến, chẳng lẽ chịu để bị chắn ngoài của hay sao.



"Rầm..."



Hai gã thị vệ bị một cái phất tay này đánh bay, một chút phản kháng cũng không có.



- Hừ, càn rỡ, còn dám thu phí vào thành của Vạn Long Tông.



Trung niên tên Vạn Hướng Thiên lạnh lùng nói.



- Vào thành.



Đệ tử Vạn Long Tông cười ầm lên, cảm thấy khinh thường với hai thị vệ không biết điều kia.



Lâm Phàm vẫn đứng im đợi chuyện kế tiếp. Nếu Táng Yêu thành này đã có quy tắc thu phí vào thành thì đương nhiên có hậu thuẫn, bằng không khó có thể làm mọi người ngoan ngoãn giao tiền.



Đúng mấy giây sau, một luồng uy áp vô cùng cường đại truyền tới từ hư không.



Lâm Phàm ngẩng đầu, nhất thời cả kinh, khí tức thật mạnh, chí ít có cảnh giới Đại Thiên Vị.



- Bất luận kẻ nào tiến vào Táng Yêu thành, đều phải dựa theo quy củ mà vào.



Một giọng nói theo hư không truyền đến, khiến màng nhĩ của mọi người có chút phát đau.



Lúc này, một bàn tay khổng lồ trắng như tuyết, được quấn quanh bởi một đoạn dây chuyền lấp lóe hào quang, xỏ xuyên hư không.



- Đó là dây chuyền quy tắc.



Lâm Phàm kinh hãi, bởi đây là lần đầu tiên hắn trông thấy thứ này. Khí tức mênh mông dạt dào kia tuyệt đối sẽ không sai.



Trong lúc Lâm Phàm sững sờ, đám người Vạn Long Tông đã bị bàn tay khổng lồ kia tóm lấy như tóm một đám gà con, rồi ném về phía khu vực culi ở phương xa.



Sau đó, bàn tay không lồ kia tiêu tán trong nháy mắt, như chưa từng xuất hiện.



Bất quá những người nhìn thấy được một màn này lại vĩnh viễn không thể quên.



Không ít kẻ muốn né phí dụng vào thành đều bị một màn này hù dọa, vội quay đầu, thành thật chạy tới nơi mướn lao động tay chân kia, kiếm tiền đi vào.



Lâm Phàm thở phào một cái, may vừa rồi không dùng võ lực, bằng không thì thảm rồi.



- Đi thôi.



Dạ Hàm nở nụ cười, nói.



Lâm Phàm nhìn nhìn Dạ Hàm, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, nữ nhân này đến cùng là lai lịch thế nào, vậy mà một chút cũng không khẩn trương, giống như đã quá quen nhìn những màn kinh khủng thế kia.



-----oo0oo-----



☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).