Tối Cường Hệ Thống

Chương 220 : Xú khí cũng có thể giết người

Ngày đăng: 10:08 30/04/20


Dịch giả: †Ares†



oOo



Táng Yêu thành không hổ là thành thị được xây dựng cạnh cấm địa, vô cùng phồn hoa.



Vừa đảo mắt nhìn, Lâm Phàm đã thấy võ giả ở khắp nơi, tu vi thấp nhất cũng phải là cảnh giới Hậu Thiên.



Thực hiển nhiên đây là một thành thị dùng võ mà vang danh.



- Thủy tinh màu xanh ban nãy là gì vậy?



Lâm Phàm hỏi.



Dạ Hàm nhìn Lâm Phàm, sau đó cười cười:



- Đó là tiền trong Táng Yêu thành, không lưu thông bên ngoài. Người lần đầu tiên tới đây đều sẽ phải đi lao động kiếm phí vào thành.



- Cô rất quen thuộc nơi này sao?



Lâm Phàm càng ngày càng cảm giác nữ nhân này có chút thần bí.



- Không có, chỉ là tông môn quen thuộc nơi này, trước khi đến mang theo một chút. À, ngươi nhớ là ngàn vạn lần chớ chọc Yêu gia, đây không phải người nào cũng có thể chọc. Chúng ta chia tay ở đây, hy vọng lần sau gặp lại.



Dạ Hàm vẫy tay, nói cáo biệt với Lâm Phàm.



Lâm Phàm nhìn thấy Dạ Hàm rời đi, trong lòng càng kỳ quái, nữ nhân này rốt cuộc là nghĩ như thế nào?



Nghĩ thêm một lát cũng không ra, hắn vứt luôn chuyện này ra sau đầu, bắt đầu lang thang trong Táng Yêu thành.



* * * *



Thánh Tông.



Trên Vô Danh phong.



Lâm Phàm đã rời đi mấy tháng, nhưng Vô Danh phong vốn quạnh quẽ không có người lại trở nên cực kỳ náo nhiệt, đệ tử qua lại không ngớt, ai nấy đều tươi cười.



- Vật này tốt quá, không ngờ có cả vật này, thật sự là quá tốt..



Một đệ tử đứng trước một quầy hàng, nhìn thứ trước mắt, mừng rỡ reo lên, rồi bỏ tiền ra mua.



- Cung tỷ tỷ, băng đường hồ lô bán hết rồi sao? (Băng đường hồ lô: mứt quả ghim thành xâu)



Chỉ Kiều đeo cái túi nhỏ sau lưng, ôm Tuyết Vương Sư, trên mép của cả hai còn dính một chút mứt đỏ.



- Chỗ Trương sư huynh còn đó, muội đi lấy đi.



Cô gái đang bận rộn bán hàng chính là Cung Băng Dạ, và hàng mà nàng bán chính là son phấn cho các nữ đệ tử trên Già Lam phong.



- Vâng ạ...
Con bà nó, ca không chịu nổi nữa rồi, hoa cả mắt lên rồi.



Bên cạnh còn có một gian buồng xí nữa, cách chỗ Yêu Vô Tà bằng một tấm màn che. Bất kể thế nào cũng không thể quang minh chính đại lộ diện, Lâm Phàm gian nan bước sang buồng xí bên cạnh, hiện thân lại, một tay chống tường, không ngừng nôn ọe.



- Huynh đệ, có thể ngừng thả rắm được không?



Yêu Vô Tà vẫn đang hăng say phóng uế, nghe thấy giọng nói yếu ớt này thì run lên, tại sao lại có người, rõ ràng ban nãy nhìn qua không có ai, chẳng lẽ mình hoa mắt?



- Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?



Mặt Yêu Vô Tà như phát mộng, vội hỏi.



- Đây là nhà xí công cộng mà còn cần hỏi sao, có thể dừng phóng rắm không?



Lâm Phàm vận toàn sức lực còn lại hô lên. Người này rốt cuộc là thứ gì vậy, phóng cái rắm cũng có thể giết người, sao lại khủng bố đến thế chứ.



- Cái cuối cùng rồi, cái cuối cùng rồi.



Yêu Vô Tà nói bằng giọng run run nằng nặng, giống như đang vận nổi công, sử dụng ra tuyệt chiêu cuối cùng.



Lâm Phàm vừa nghe thì muốn khóc lên, có một loại dự cảm không lành. Xem ra ông trời trừng phạt mình vì tội không nghiên cứu kỹ mục tiêu rồi.



- Khoan, để cho ta ra ngoài trước đã...



Lâm Phàm gian nan lết dần đi, người này tuyệt đối có vấn đề, một cái cái rắm, có thể làm cho người ta có cảm giác muốn ngất, đây rốt cuộc là người nào a.



Nhưng khi Lâm Phàm tới cửa, vừa muốn mở cửa, tất cả đều đã chậm.



- Ta... Ta nhịn không được...



Yêu Vô Tà nói, giọng hổn hển.



- Khôngggg....



"Bùmmmmmmmmmm..."



Một tiếng vang kinh thiên động địa, nhất thời trời sụp đất nứt, sông cạn đá mòn.



Mấy gã tùy tùng đợi ở bên ngoài, nghe thấy âm thanh này thì đưa mắt nhìn nhau, chẳng qua cũng đã tập mãi thành thói quen, thiếu gia là như thế, từ nhỏ đã thích đánh rắm, hơn nữa tiếng đánh rắm còn rất lớn.



Lần trước bọn họ đứng bên ngoài nhưng hơi gần lúc thiếu gia đánh rắm, vừa ngửi phải một hơi, sắc mặt tái nhợt, nôn mửa ba ngày không dứt, từ đó tự biết mà né xa bom đạn.



Lại nói đến Lâm Phàm, trong một sát na kia, hắn rốt cuộc không chịu được nữa, hôn mê bất tỉnh. Thế giới này to lớn, có đủ những cái lạ, nhưng Lâm Phàm chưa từng nghe qua đánh rắm có thể đem người hôn mê. Mà hiện giờ hắn lại tin, bởi vì nói không chừng, hắn chính là người đầu tiên bị hôn mê.



- Huynh đệ, huynh đệ, đừng chết... Các ngươi mau tới đây hỗ trợ...



-----oo0oo-----



☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).