Tối Cường Hệ Thống

Chương 258 : Khí phách của đại sư huynh

Ngày đăng: 10:09 30/04/20


oOo



Đứng trên cái lưng rộng cả ngàn dặm của côn bằng, giống như đang đứng trên một mảnh đất cực lớn, mênh mông vô bờ, nhìn không thấy đích.



Tân Phong là đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông, kiến thức rất sâu, nhưng cũng bị một màn trước mắt dọa sợ.



Hung thú thượng cổ côn bằng, chỉ được nghe danh, chưa thấy chân thân bao giờ, hiện tại bản thể côn bằng xuất hiện trước mặt, không khiếp sợ sao được.



- Lâm huynh, cánh tay trái của huynh...



Lắc lắc đầu để mình bình tâm lại, Tân Phong mới nhớ đến cánh tay của Lâm Phàm, lo lắng hỏi. Y hoàn toàn không ngờ rằng Lâm huynh lại đi hiến tế cánh tay của chính mình.



Lâm Phàm khoát tay, trong mắt hiện vẻ kiên quyết, giọng cực lớn, vang vọng toàn bộ Cửu Tiêu Tông:



- Thánh Tông hiện giờ gặp phải nguy cơ, chút hy sinh này có đáng là gì. Phong huynh ngồi cho vững, côn bằng giương cánh, còn nhanh hơn nhiều với việc bay vọt hư không đấy.



Tân Phong thấy Lâm huynh như thế, trong lòng cũng bội phục không thôi, đồng thời có cảm giác có thể cùng Lâm huynh xưng huynh gọi đệ là phúc khí mấy đời tu luyện của mình.



- Đại điểu, chúng ta đi, đích đến là Thánh Tông.



Lâm Phàm đứng trên lưng côn bằng, vung tay lên, chỉ hướng phương xa.



"Vù..."



Trong một sát na, côn băng khẽ đập hai cái cánh che trời, lập tức hóa thành một vệt sáng, biến mất ở phía chân trời.



....



Các đệ tử Cửu Tiêu Tông, giờ phút này vẻ mặt vẻ nghiêm túc nhìn hướng côn bằng biến mất, cũng cảm thấy bắt đầu kính nể.



Vừa rồi bọn họ nghe rõ những lời Lâm sư huynh nói.



Vì muốn mau chóng trở lại tông môn, cả cánh tay trái của mình cũng tế hiến.



Nhìn vệt máu còn trên mặt đất, đệ tử Cửu Tiêu Tông cảm thấy không bằng... Lâm sư huynh không hổ là Lâm sư huynh, chỉ có người như Lâm sư huynh mới khiến người ta tôn kính.



....



Thánh Tông.




- Đánh rắm, ta là đại sư huynh, ta nói được là được.



Trương Nhị Cẩu đương nhiên rất sợ, nhưng vào lúc này, hắn cũng muốn đứng dậy như một người đàn ông.



Thiên tư của Trương Nhị Cẩu không được tốt, nhưng có Lâm Phàm dẫn đường, tu vi của hắn cũng đột nhiên tăng mạnh, hiện giờ đã là Nhập Thần sơ giai, sớm vượt qua cánh cửa Tiên Thiên.



Thiên tư của Phong Bất Giác tốt hơn Trương Nhị Cẩu nhiều, lại cũng được Lâm Phàm chỉ bảo, còn có vô số đan dược thêm vào, tu vi cũng đạt đến cảnh giới Nhập Thần đại viên mãn.



Mà Thiên Vũ càng không tệ, tuy không biến thái như Diệt Cùng Kỳ, nhưng cũng là Tiểu Thiên Vị trung giai.



- Cung tiểu thư, tiểu sư muội nhà chúng ta xin nhờ cô chiếu cố.



Trương Nhị Cẩu nghiêm túc nói.



- Ta hiểu. Ta không giúp gì được mọi người, nhưng nhất định sẽ trông chừng Chỉ Kiều thật tốt.



Cung Băng Dạ gật gật đầu.



- Tiểu sư muội, nghe lời Cung tỷ tỷ, chờ các sư huynh trở lại đón muội.



Trương Nhị Cẩu ngồi xổm người xuống, xoa xoa đầu tiểu sư muội.



- Vâng ạ, Chỉ Kiều sẽ nghe lời.



Thái Chỉ Kiều gật gật đầu, sau đó vỗ vỗ cái túi vải đựng đồ của mình.



- Chỉ Kiều có kẹo que, sẽ không sợ hãi.



Giờ khắc này, Trương Nhị Cẩu phóng ra khí thế kinh người, nhìn các sư đệ:



- Các sư đệ, tông môn đang gặp nguy, là thời điểm nhấc lên uy phong của Thánh Ma Tông ta. Hiện tại chúng ta lập thành đội cứu viện, đi cứu các sư đệ ở các phong khác, xuất phát.



Trương Nhị Cẩu vung tay lên, Diệt Cùng Kỳ, Phong Bất Giác, Thiên Vũ, bốn người giống như dũng sĩ cảm tử, phóng về tông môn đang trong biển lửa dưới chân núi.



-----oo0oo-----



☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).