Tối Cường Hệ Thống

Chương 327 : Chiến Ý Vô Song

Ngày đăng: 10:10 30/04/20


"Cái tên này..." Lúc Lâm Phàm từ trong mật thất đi ra:



- Cổ Yêu vực đã sớm thay đổi toàn bộ các mặt, đã hoàn toàn không phải bộ dáng lúc lúc đi vào nữa.



Khí tức vẩn đục đã từ lâu tiêu tan, những cái phòng ốc phá toái cũng triệt để hóa thành tro tàn, đại địa nứt toác, phảng phất như là bị người nào đó mạnh mẽ xé mở ra vậy.



Cấm kỵ chi địa "Cổ Yêu vực" đã triệt để không còn tồn tại nữa.



- Rống...



Một tiếng gào thét bao hàm vô cùng phẫn nộ vang vọng đất trời, thiên địa dao động.



- Đây rốt cuộc là cái quái gì?



Lâm Phàm đứng ở bên trên một vùng phế tích, ngưng thần ngóng nhìn phương xa có cái bóng người hạo nhiên to dường như cả một tòa núi.



Đầu sinh song giác uốn lượn màu tím, trên da bao trùm từng mảng từng mảng vảy giáp, mỗi một cái mảnh vảy giáp đều giống như một ngọn núi nhỏ, đen kịt, phong mang.



Hai tay thô lỗ, kéo theo một thanh chi trụ còn dài hơn nữa, mặt trên quấn quanh xích sắt lít nha lít nhít phù văn thần bí, kéo lê trên đất, dường như ác ma từ trong địa ngục bò lên.



Chỉ là để Lâm Phàm hơi hơi phản cảm chính là.



Càn khôn tươi sáng, ban ngày ban mặt, dĩ nhiên đứng trần truồng lộ ra ở trong trời đất, kích thước cỡ này là ảnh hưởng cỡ nào a.



- Quái dị, dĩ nhiên không có sợi quy tắc.



Lâm Phàm dùng hệ thống tra xét một phen, nhưng không tra xét ra được cái tên này có sợi quy tắc, chẳng lẽ chỉ là tốt mã dẻ cùi thôi à.



Nhưng hơi thở này lại làm cho Lâm Phàm do dự.



Máu nhuộm thanh thiên, chiến ý vô song, khí tức Hoàng giả nhuộm đẫm thiên địa, để cho nội tâm ngột ngạt cực kỳ.



- Chẳng lẽ, tất cả những thứ này đều là thật, Cổ Yêu vực, đúng là nơi thượng cổ đại yêu ngã xuống, vậy cái này chẳng lẽ là cái gọi là thượng cổ đại kia???



Lâm Phàm trong lòng không dám quá khẳng định, và cũng không ra tay gấp.



- Yêu Hoàng Thiên ta lại muốn chiến vạn cổ.



Gầm lên giận dữ bao phủ thiên địa, vô biên chiến ý, để cho nhân tâm không rét mà run.



Dù cho Lâm Phàm đứng ở nơi xa xôi này, trường bào cũng ào ào mà bành trướng lên.



Bên trong hai con mắt màu tím Yêu Hoàng Thiên, lập loè vô biên lửa giận, vừa sải bước ra, đã ở ngoài ngàn trượng.



Thân hình Lâm Phàm ở trong mắt hắn chỉ như là giun dế vậy, căn bản không dẫn được bất kỳ sự chú ý nào từ hắn.




Chí ít còn có một tia hi vọng.



...



Lúc này, Hạ Du Thiên tỉnh lại.



- Vũ Hàm, ta đang ở đâu?



Hạ Du Thiên đầu óc có chút mơ hồ, phảng phất như không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.



- Không có chuyện gì, Hạ ca ca, ngươi có cảm nhận được cái sức mạnh huyết mạch trong cơ thể sao rồi?



Hà Vũ Hàm cười hỏi.



Hạ Du Thiên nhìn Hà Vũ Hàm, sau đó chậm rãi cảm thụ biến hóa trong cơ thể.



- Vũ Hàm, ta cảm giác trong cơ thể ta có cỗ lực lượng vô danh nào đó...



Hạ Du Thiên nói ra.



Hà Vũ Hàm nghe nói cười cợt, một cái tay khoát lên trên thân Hạ Du Thiên: - Đương nhiên, đây có thể...



Liền ngay trong chớp mắt này, Hà Vũ Hàm nguyên bản nở nụ cười, sắc mặt đột nhiên biến đổi, sau đó cầm thật chặt nắm đấm.



Dĩ nhiên chỉ có một phần ba Yêu Thần huyết mạch.



- Vũ Hàm, thế nào?



Hạ Du Thiên nghi ngờ hỏi.



- Không có gì, Hạ ca ca, thời gian không nhiều lắm, chúng ta đi xuống một chỗ đi.



Hà Vũ Hàm đứng lên, nhìn nơi thiên địa xa xôi kia, tuy nói chỗ xa xôi đó không có bất kỳ cái gì dị dạng.



Thế nhưng ở trong mắt Hà Vũ Hàm, nơi đó yêu khí đầy trời.



Đáng tiếc nàng thật sự không thể ra sức, hết thảy đều phải lấy đại cục làm trọng.



Chỉ hy vọng những cái đại tông môn ở đó, có thể phong ấn thượng cổ đại yêu kia.



----------------------------------------------------------------------------------------------------



Ringo__