Tối Cường Hệ Thống
Chương 377 : Kích Hoạt Kĩ Năng Cuối Cùng
Ngày đăng: 10:11 30/04/20
- Tiểu tử, ngươi mau thả bản Thiên Đạo ra, bản Thiên Đạo có thể tha thứ cho ngươi tất cả, bằng không ngươi cuối cùng cũng phải trả giá thật đắt cho tội ác của mình.
Bị trói gô, Thiên Đạo tức giận gào thét.
Trời sinh vốn vô tình, nhưng theo thời gian trôi Thiên
Đạo cũng dần dần có thất tình lục dục, chúng sinh bình đẳng, đã không còn sót lại chút gì. Bây giờ chính là tất cả lấy đại sự làm trọng.
Lâm Phàm không nhìn Thiên đạo, nhẹ nhàng nắm roi da, sau đó khóe miệng thoáng ra một tia cười.
- Roi này, tên là Điều Giáo Chi Tiên, dài chín thước hai tấc *, được luyện từ gân cốt của hung thú Đại Thương vị có thể dài có thể ngắn, có thể đi vào có thể đi ra, có thể văn có thể võ...
Lâm Phàm nhẹ nhàng nói.
1 thước = 1m = 100cm
Thiên Đạo tóc trắng xóa, không kiềm chế được nuốt một ngụm nước bọt. Nội tâm ầm ầm phấn khích, muốn tự mình nghênh đón một màn thiên địa kinh khủng nhất.
- Thiên Đạo, ngươi nên vui mừng. Roi này được luyện chế mà thành, sẽ khiến thiên địa biến sắc xuất hiện lôi đình, đến nay ta chưa bao giờ dùng qua, bởi vì không ai có thể chịu được. Giờ ngươi chính là người đầu tiên.
Lâm Phàm nhìn thẳng Thiên Đạo, chậm rãi nói.
- Ngươi... Muốn làm gì?
Thiên Đạo hoảng sợ nhìn Lâm Phàm.
Hắn từ khi sinh ra chưa bao giờ gặp phải người thâm hiểm như thế. Cho dù là Chí Tôn cũng chỉ là một chiêu bổ ra Huyền Hoàng Giới mà thôi.
Mà cái tên này vốn là một ác ma.
Mình đường đường là Thiên Đạo sao có thể chịu nhục đến như vậy.
- Không... Ta chính là Thiên Đạo, ngươi như vậy sẽ hứng chịu bị Thiên Khiển.
Thiên Đạo giận dữ rống lên. Hắn vừa nói ra trong chớp mắt, không gian nổ vang lên một tiếng xuất hiện lôi đình, dường như chuẩn bị nổ tung.
Không gian ngày càng trở nên cuồng bạo mãnh liệt.
- Ghê gớm, thì ra ngươi yêu thích mấy lời này...
Lâm Phàm nhìn trong hư không xuất hiện lôi đình màu tím, tỏ vẻ kinh ngạc.
Quả nhiên bất kể có phải là người hay không, ở sâu bên trong đều có một trái tim cuồng dã.
Thiên Đạo bây giờ như cá trên thớt, bất kể phản kháng thế nào cũng không thể thoát ra được.
Nhưng hôm nay hắn ta lại chủ động cho gọi Thiên Khiển ra, hiển nhiên là muốn thêm chút suy đoán.
Thiên Đạo tức giận gào thét. Thế nhưng trong lòng cũng có chút sợ hãi lúc chiếc roi dài kia quật trên người mình, lại còn cảm thấy xấu hổ. Mà loại cảm giác xấu hổ này lại làm cho Thiên Đạo cảm thấy hưng phấn.
- Xem ra còn chưa đủ, như vậy thì đừng trách tiểu gia.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, rung cổ tay, roi dài quấn quanh cánh tay.
- Chung cực hàm nghĩa, hoa thức lăng không quất roi.
Trong chớp mắt, Lâm Phàm di chuyển, roi bay múa đầy trời.
Thiên địa biến sắc, cuồng phong nổi lên, lôi đình chi lực từ trên trời giáng xuống.
- A...
Thiên Đạo gào thét, hắn phát hiện cảm giác xấu hổ này càng ngày càng lớn mạnh, như muốn xâm chiếm nội tâm của hắn.
Không thể để như vậy được.
Đối với mình đây thực sự là một nỗi nhục nhã.
- Không...
Thiên Đạo rống lên giận dữ, trấn áp cảm giác xấu hổ trong lòng.
- Mẹ kiếp, ngày hôm nay tiểu gia cũng không tin ngươi có thể chịu đựng lâu được
Lâm Phàm nhìn Thiên Đạo giờ khắc này vẫn có thể nhịn được, hoàn toàn không phục.
Chiêu lăng không hoa thức quất roi, chẳng lẽ cũng không thể chế phục được Thiên Đạo
- Đùng đùng...
Bên trong đất trời hiện ra một màn cuồng bạo, khắc sâu vào trong tâm trí của Nam Vô Thánh Đế và Thiên Hậu.
Bọn họ đã hoàn toàn choáng váng, đặc biệt là Thiên Hậu ngày càng run rẩy.
- Keng, chúc mừng ký chủ, cuối cùng đã có thể dạy dỗ được Thiên Đạo, một roi vứt ra ngang dọc Tứ Hải.
- Keng, xin mời kí chủ để tâm học tập không được rời mắt.
- Mẹ kiếp.... Có thật không
Lâm Phàm sững sờ, có chút không dám tin tưởng. Hắn không nghĩ tới chuyện này, hơn nữa nghe thấy tên liền cảm thấy hơi xấu hổ.
----------------------------------------------------------------------------------------------------