Tối Cường Hệ Thống
Chương 382 : Ngón Tay Vàng Lớn Như Thế
Ngày đăng: 10:11 30/04/20
Thiên Sơn Thành.
Đây là một tòa thành thị bình thường ở Thương Linh châu, tuy nói bình thường thế nhưng đất rộng người đông, diện tích rộng bao la mênh mông vô bờ.
Bên trong Thiên Sơn Thành có một tòa núi cao, trên tòa núi cao này kiến trúc san sát, hiển nhiên đều là chỗ ở của người đại phú đại quý có quyền cao chức trọng.
Còn lại người có địa vị bình thường phân bố ở dưới chân núi, đây cũng là nguyên nhân mà nơi này có tên gọi là Thiên Sơn Thành.
- Tiểu Lục, đệ còn nhớ nhà của đệ ở đâu không?
Lâm Phàm tò mò đứng ở hư không nhìn xuống một tòa thành trì có hình dạng kì quái.
Mặc dù không xuống phía dưới thăm dò, thế nhưng với thực lực bây giờ của Lâm Phàm đã sớm đem tất cả Thiên Sơn Thành này thu hết vào mắt.
Chỗ tòa núi cao kia xem ra chính là chỗ ở của người đứng đầu Thiên Sơn Thành.
Khí vận quấn quanh, tử khí đông lại, ngược lại cũng không tồi.
Ở trong mắt người bình thường thì đây đã là nhân vật phi phàm.
Thế nhưng đối với Lâm Phàm mà nói người đứng đầu kia cũng chỉ như con giun chuối (loại giun to hơn, dài hơn mấy con giun bình thường, chỗ tại hạ gọi là giun chuối, không biết chỗ các đồng dâm gọi là gì?).
Cũng như Vương Tiểu Lục lúc trước khí vận hiện lên một tia thật mỏng trên đỉnh đầu, hiện tại đã biến đổi thành một dãy núi thật dày.
Việc này chính là do Vương Tiểu Lục gặp được quý nhân, nghịch thiên cải mệnh, mà quý nhân này còn ai ngoài tiểu gia?
- Đệ đã lâu chưa trở về. Tuy rằng cảnh vật đã đổi khác nhưng chắc chắn là nhà đệ ở chân núi đằng kia.
Trong mắt Vương Tiểu Lục lóe lên vẻ khát vọng, dường như muốn sớm thấy người nhà.
Lâm Phàm nhìn Vương Tiểu Lục, trong lòng lạnh lùng cũng chợt hiểu ra.
Dù là người hay là giun dế cũng đều nhớ nhung quê nhà.
Sau này tự mình nên bớt làm chuyện sát nghiệt. Chẳng qua nếu như là địch nhân, vậy thì bất luận thế nào cũng đều nghiền ép đến chết.
- Tốt, vậy thì đi xem xem...
Lâm Phàm tóm lấy Vương Tiểu Lục. Từ trong hư không chớp mắt bay về hướng Vương Tiểu Lục chỉ.
Lâm Phàm có hệ thống che giấu thực lực nên hiển nhiên không có người nào có thể cảm nhận được. Bởi vậy Lâm Phàm đến Thiên Sơn Thành, những vị cao thủ đó đến cọng lông cũng đều không cảm nhânn được.
Hai người hạ xuống đất.
Tâm tình của Vương Tiểu Lục đột nhiên kích động, đồng thời lại có chút không dám tin tưởng.
- Đại ca, nơi này đệ nhớ được. Năm đó lúc đệ ra đi, chính là đi con đường này.
Vương Tiểu Lục kích động nói.
Lâm Phàm yên lặng gật đầu. Thật tốt, chỉ hy vọng cuối cùng đừng là công dã tràng.
Lâm Phàm cùng Vương Tiểu Lục từ trong hư không hạ xuống, đương nhiên là gây sự chú ý của mọi người xung quanh. Những người xung quanh kia tất nhiên không dám nói gì, nhưng cũng châu đầu ghé tai lại cùng nhau xì xào to nhỏ.
Không biết đây là người nào?
- Các hạ, ngươi quá hỗn xược.
Thành chủ Thiên Sơn Thành sắc mặt ngưng lại, phẫn nộ quát.
Lâm Phàm không thèm để ý bọn họ, mà nhìn chăm chú hư không:
- Thiên Đạo, đi ra...
- Oanh...
Trong chớp mắt, hư không một mảnh rung động, một cỗ khí tức đột nhiên ở trong hư không bộc phát ra.
Bây giờ Thiên Đạo đã bị Lâm Phàm dạy dỗ, đối với Lâm Phàm đều nghe lời. Lúc này nghe được tiếng gọi của Lâm Phàm còn dám không xuất hiện.
- Thiên Đạo?
Thành chủ Thiên Sơn Thành và đám người nhìn thấy hình ảnh trước mắt, mặt như ngây dại. Thiên Đạo bọn họ chưa từng nhìn thấy, thế nhưng luồng hơi thở này thật sự là quá cường đại.
Mênh mông, sâu xa, làm cho không người nào có thể chống lại.
- Sau này người trong Vương phủ, ngươi thay ta chăm nom cho tốt. Bất kể là ai, nếu như làm càn, giết...
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
- Tuân lệnh...
Thiên Đạo cung kính gật đầu. Sau đó nhẹ nhàng nhấc ngón tay lên,hai đạo lôi đình phá không mà đến, sau đó không ngừng biến hóa, nhất thời hai toà Kỳ Lân thạch sư đứng sừng sững ở hai bên cửa vương phủ.
- Đây là Thiên đạo che chở, có thể thủ hộ một phương.
Thiên Đạo nói ra.
- Tốt.
Lâm Phàm gật đầu, cũng mặc kệ thành chủ Thiên Sơn Thành và đám người kia đang trong trạng thái khiếp sợ. Sau đó nhìn về phía Vương Tiểu Lục nói:
- Tiểu Lục, ta cũng nên đi, sau này đệ cố gắng bảo trọng.
- Đại ca...
Vương Tiểu Lục nhìn Lâm Phàm, giờ khắc này hắn cảm động đến phát khóc.
Lâm Phàm vỗ vỗ vai Vương Tiểu Lục.
- Sau này hữu duyên sẽ gặp lại.
Bây giờ có Thiên đạo che chở, ở thế giới này đã không có ai có thể uy hiếp đến Vương gia. Lời hứa của mình cũng là đã hoàn thành.
Có hậu thuẫn vững chắc như thế, nếu như Vương gia trong vòng trăm năm vẫn chưa thể quật khởi, như vậy thì thật sự không còn bất kỳ biện pháp nào.
Sau đó Lâm Phàm một tay xé rách hư không, rời khỏi nơi này.
Chỉ để lại đám người mặt vẫn ngây dại như chưa tỉnh giấc mộng.
----------------------------------------------------------------------------------------------------