Tối Cường Hệ Thống

Chương 393 : Một Rắm Kinh Thiên Hạ

Ngày đăng: 10:11 30/04/20


Thương Linh Châu.



Ở một biên giới thôn trang nhỏ nào đó.



Nơi đây hoàn toàn tách biệt với thế gian, mọi người nhàn nhã sinh sống, rời xa phân tranh, rời xa thị phi.



- Oanh...



Ở xa xa, một tiếng nổ từ hư không vang lên, vết nứt xuất hiện ở hư không kia hoàn toàn tách biệt với thế gian trong thôn trang.



Ở trong cái khe hư không kia, khói đen cuồn cuộn, giống như có vô số ác ma sắp từ trong đây chui ra.



Các thôn chất phác dừng công việc lại, kinh ngạc nhìn vết nứt hư không.



Đối với bọn họ mà nói, thì họ căn bản không biết đây là có chuyện gì xảy ra.



- Rống...



Từng trận rống giận dữ từ trong khe hư không truyền ra làm mọi người hoảng sợ.



Các thôn dân nghe thấy từng trận gào thét thì hoảng sợ, đám trẻ con thi nhau chạy đến bên cạnh người lớn.



- Rốt cục có thể đi ra rồi...



Đúng lúc này, từ trong khe hư không kia một đám hung thú thân thể cao to điên cuồng lao ra. Trên thân những hung thú này đều có liệt diễm đen kịt thiêu đốt, hung uy cái thế, xông về đám đông.



- A... Yêu quái đến rồi...



- Chạy mau.



- Cứu mạng...



Tất cả mọi người hoảng sợ chạy trốn, thế nhưng ở trong mắt đám hung thú, bọn họ đều là cá nằm trên thớt.



- Ha ha... thịt nhân loại quả thật là ăn ngon.



Một hung thú cực kỳ dữ tợn dùng móng tay sắc bén đâm vào đầu của một người, sau đó trực tiếp đem nuốt vào trong bụng.



Người dân trong thôn trang nhỏ này đều bị những con hung thú dữ tợn kinh khủng dồn vào một góc. Con ngươi màu xanh lập lòe càng làm người ta sợ hãi.



- Những nhân loại này đều là của ta.



Một con hung thú dữ tợn nhìn nhóm người với ánh mắt thèm khát. Sau đó nó mở cái miệng kinh khủng ra muốn đem những người này nuốt vào.



- Ầm...



Mà ngay tại lúc này, một bàn tay khổng lồ mang theo ngọn lửa màu đỏ đột nhiên nhấn ở trên đầu con thú dữ đó.



Máu thịt tung toé, hung thú kia vừa còn rất hung ác trong nháy mắt mất mạng.



- Nếu ai ăn thịt nhân loại thì kết cục chỉ có một, đó chính là chết.



Một hung thú đầu hình người khí thế ngập trời tức giận nói.



Nếu như Lâm Phàm có ở nơi



đây liền có thể nhận ra, cái tên này chính là sự kết hợp giữa nhân loại cùng hung thú - Hỏa Diễm lĩnh chúa.




- Đây là tai kiếp của Đông Linh châu.



Lúc này hư không lại rung động, Dạ Hàm bước từ đó ra.



- Dạ Các chủ, tình huống bên Thương Linh châu kia thế nào rồi?



Lâm Phàm hỏi.



- Ta vừa đi xem qua, bên Thương Linh châu không có việc gì.



Dạ Hàm cực kỳ nghiêm nghị nói. Nàng không nghĩ tới, sau khi tách Lâm Phàm ra mấy tháng sẽ phát sinh chuyện như vậy.



- Vậy thì tốt rồi.



Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như hai bên đều xảy ra vấn đề thì căn bản không có cách nào cứu nổi.



- Yêu Thành.



Pháp bảo đã luyện chế thành công, Lâm Phàm vẫn không có thí nghiệm qua, giờ nên bắt những hung thú này thử qua một lần.



- Đây là bảo bối gì?



Dạ Hàm nhìn thấy "Yêu Thành" sững sờ hỏi.



- Đây là đồ ta tiện tay luyện chế.



Lâm Phàm lạnh nhạt nói, sau đó sắc mặt ngưng lại:



- Cho việc trấn áp.



- Oanh...



Yêu Thành không ngừng phóng to, sau đó Già Thiên Tế Nhật khiến yêu khí bộc phát ra, rồi ép đại địa một chút.



- Keng, chúc mừng ký chủ đã giết được hung thú Tiểu Thiên Vị.



...



Rất nhiều tiếng nhắc nhở trong nháy mắt truyền đến, Lâm Phàm trực tiếp đóng nhắc nhở lại, đây không phải là thời điểm để ý tới những thứ này.



Mà ngay tại lúc này, Lâm Phàm biến sắc nhưng cũng không vào không gian hư không.



- Dạ Các chủ, giúp ta tọa trấn Thánh Tông, ta đi một chút sẽ trở lại.



Lâm Phàm nói ra.



- Được.



Dạ Hàm gật gật đầu, không có chút do dự.



Ở Đông Linh Châu ngoại trừ Lâm Phàm, người có thực lực cao nhất chính là Dạ Hàm, có nàng tọa trấn, Lâm Phàm cũng yên tâm.



---



---------------------------------------------------------------------------------------