Tối Cường Hệ Thống

Chương 396 : Tuyên Cổ Đột Kích

Ngày đăng: 10:11 30/04/20


Ba ngày sau...



Bên ngoài Thánh Tông, một tràng dài tiếng nổ liên miên không dứt bên trong hẻm núi.



Lâm Phàm đứng ở bên trên hẻm núi nhìn xuống vực sâu hư không, hít sâu một hơi.



- Thả lỏng, thả lỏng! Không có gì ghê gớm hết, chẳng phải chỉ là đánh nhau sao? Nhất định có thể thắng, bất quá thì dùng Thiên Địa Dung Lô đồng quy vu tận.



Lâm Phàm tự an ủi mình, mấy năm qua đây là lần đầu tiên hắn căng thẳng như vậy.



- Gà con, tự bảo trọng nhé, hãy đến bên bọn họ đi.



Lúc này gà con đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lão Đại ca, trong ánh mắt toát vẻ không muốn li biệt.



- Ác ác...



Gà con kêu to vài tiếng, không muốn rời Lâm Phàm mà đi.



Nó đã cùng Lâm Phàm bên nhau mấy năm, dù sao cũng đã từng có thời đầu gối tay ấp, hương lửa mặn nồng, một người một gà tâm ý tương thông.



Nó có thể cảm nhận được lão Đại ca đang bất an trong lòng, nó biết lần này gặp phải kẻ địch rất mạnh, nếu không lão Đại ca nhất định sẽ không để cho mình rời đi.



- Đừng ác ác nữa, phiền phức.



Lâm Phàm phất tay đuổi để cho Gà Con mau chóng rời đi.



- Ác ác...



Gà con vẫn đứng đó, hai mắt rưng rưng toát lên vẻ không muốn.



- Xéo đi nhanh lên! Chớ chọc ta tức giận, ngươi biết lúc ta tức giận lên, ngay cả ta cũng sợ chính ta.



Lâm Phàm giơ tay lên như muốn đánh gà con.



Gà con đem đầu núp ở trong cánh, lộ vẻ rất đáng thương.



Lâm Phàm thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu gà con.



-Đừng sợ là tốt rồi, bất kể nói thế nào ngươi cũng là đời sau của thượng cổ hung thú Phượng Hoàng, đừng để lão Đại ca và cha mẹ ngươi mất mặt.



- Ác ác...



Gà con khẽ gật đầu một cái.



- Mau đi đi, nếu như tình hình không ổn phải chạy ngay, nhất định phải bảo vệ cái mạng gà này của ngươi.



Lâm Phàm nói.



Gà con nhìn Lâm Phàm, sau đó nhào vào lồng ngực Lâm Phàm, cái đầu gà nhỏ cọ cọ trong lồng ngực Lâm Phàm, sau đó vừa bước vừa quay đầu lại nhìn, dần dần biến mất trước mắt Lâm Phàm.



Lâm Phàm nắm chặt nắm đấm, lần này không biết còn có thể may mắn giống như lần trước hay không.




Người áo đen lớn tiếng hỏi, áp lực của khí tức vô thượng uy nghiêm bao phủ ở trên thân hình Lâm Phàm.



Lâm Phàm vung tay lên, kiếm ý bay lên, cắt rời luồng áp lực này.



- Những trò mèo này, đừng sử dụng ở trước mặt tiểu gia, còn tiểu gia đương nhiên biết ngươi, cánh tay và "tiểu điếu" của ngươi đều ở trong tay tiểu gia.



Lâm Phàm nhìn thẳng nói.



- Giao cho ta, ta tha cho ngươi một mạng.



Tuyên Cổ âm trầm nói.



Hắn cảm nhận được trên thân thể kẻ trước mặt này có khí tức của chính mình, thế nhưng luồng khí tức này cũng đã cùng hắn đoạn tuyệt liên hệ, dường như đã không còn thuộc về hắn.



Sự phát hiện này khiến "Tuyên Cổ" nổi cơn giận dữ, cái tên nhân loại bé nhỏ này, lại dám luyện hóa thân thể của chính mình.



Thế nhưng điều này làm sao có khả năng?



Thân thể của mình bách luyện bất diệt, làm sao có khả năng bị một kẻ loài người luyện hóa.



- Ầm ầm...



Ngay lúc này, đại địa run rẩy, ở phía đằng xa, cát bụi bay mù trời.



Hung thú Thú Linh Giới lúc này cũng chạy tới.



- Nói nhảm gì đó, ngươi to gan dám xâm lấn Đông Linh châu, chết ở đây cho ta.



Lâm Phàm sắc mặt ngưng lại, không thể để



cho "Tuyên Cổ" nhúng tay vào chuyện bên đó, sức mạnh của "Tuyên Cổ"chắc chắn không phải đám người Yến Tông chủ có khả năng đối kháng.



- Hừ... Làm càn.



Tuyên Cổ thấy tên nhân loại này dám khiêu khích, cũng hừ lạnh một tiếng.



...



- Hung thú đến rồi, mọi người chuẩn bị.



Yến Tông chủ nói.



---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Người dịch: duonghy93



Biên: duonghy93



Team dịch: Vạn Yên Chi Sào.