Tối Cường Hệ Thống
Chương 397 : Tuyên Cổ Vĩnh Viễn Mất Đi Đồ Vật Dưới Háng
Ngày đăng: 10:11 30/04/20
"Yêu Thành."
Trong chớp mắt, khí tức của Lâm Phàm chợt bộc phát ra. Bán thành phẩm ngụy Thần khí luyện chế trôi nổi ở trong hư không. Yêu khí ngập trời bộc phát ra ngưng tụ ở trong hư không.
Bóng của Thượng cổ đại yêu xuất hiện ở bên trong trời đất, ngập trời gào thét. Một quyền xuyên thấu hư không hướng về "Tuyên Cổ" kéo tới.
- Ân, Yêu Hoàng?
Tuyên Cổ hơi sững sờ, sau đó đột nhiên bắt đầu cười lớn:
- Ha ha... Thật là tức cười, Yêu Hoàng chinh chiến vạn cổ lại bị người khác luyện chế thành pháp bảo. Quả thật là vô cùng nhục nhã.
Trong nháy mắt, Tuyên Cổ biến sắc, ngữ khí âm trầm, hơi xem thường. Áo bào đen bay lượn, một quyền phát ra:
- Chỉ bằng ngươi? Còn chưa đủ tư cách.
- Oanh...
Lâm Phàm mặt biến sắc Tuyên Cổ mạnh mẽ vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Từ luyện chế bán thành phẩm ngụy Thần khí, căn bản không có bất kỳ sức đánh trả nào. Một quyền phía dưới liền bị Tuyên Cổ oanh suýt nữa vỡ tan tành. Nếu như không phải trong đó có Ngụy Ngũ Linh tương sinh
tương khắc, sợ là sớm đã bị "Tuyên Cổ" cho đánh diệt.
- Nhân loại, đem thân thể của ta giao ra đây, bằng không ngươi sẽ phải chết.
Tuyên Cổ nổi giận gầm lên một tiếng. Thân hình xẹt qua hư không. trong chớp mắt xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, một quyền hướng về Lâm Phàm oanh tới.
- Hừ, nằm mơ.
Lâm Phàm làm sao có khả năng để "Tuyên Cổ" dung hợp được. Nếu không đến lúc đó, sợ là mình cũng không thể ứng phó được.
- Ầm ầm...
Hai nắm đấm hủy thiên diệt địa đụng vào nhau, bạo phát ra một đạo hào quang óng ánh. Tia sáng này che kín bầu trời, khí lưu cường đại, đem chung quanh hư không đột nhiên xé rách.
Tuyên Cổ cả kinh, không nghĩ đến người này lại có thể tiếp được một quyền này của hắn, cũng có chút ngoài ý muốn.
Lâm Phàm ngón tay run lên, một cổ lực lượng cường đạh đột nhiên xuyên thấu mà tới.
So với cường độ của thân thể thì chính mình so với "Tuyên Cổ" sợ muốn kém hơn một chút.
Một cánh tay này tuyệt đối không phải đơn giản là một trăm sợi quy tắc. "Tuyên Cổ" dung hợp hơn phân nửa thân thể, bộc phát ra thực lực tuyệt đối không phải không phải như mình suy nghĩ như.
Nếu để cho "Tuyên Cổ" dung hợp "Tuyên Cổ Chi Điếu" cùng "Tuyên Cổ Cánh Tay", e rằng không người có thể đối kháng.
- Hừ, nhân loại không nghĩ tới ngươi vậy mà lại mạnh như thế. Bất quá coi như ngươi mạnh như vậy
thì sao? Giết ngươi vẫn giống như đơn giản bóp chết một con kiến bình thường.
Tuyên Cổ nhìn chăm chú Lâm Phàm, không nghĩ tới nhân loại này lại có thể có liều mạng cùng với mình.
Tuy nói thân thể không đầy đủ, bị chia tách vạn năm, thực lực trăm không còn một. Nhưng vẫn như cũ không phải một cái nhân loại nhỏ bé có thể chống đỡ.
Kỳ thực Lâm Phàm cũng không biết là sợi quy tắc dây chuyền đối với "Tuyên Cổ" mà nói, đó là tồn tại thấp nhất.
Nhưng về sau, từ khi bị phanh thây về sau, các bộ phận của thân thể phải tự tu luyện. Chỉ có thể hấp thụ sức mạnh của vùng thế giới này. Bởi vậy mới có thể ngưng luyện ra sợi quy tắc.
Nếu để cho thân thể của "Tuyên Cổ" toàn bộ dung hợp lại cùng nhau, như vậy mới thật sự là thời điểm kinh khủng.
...
- Tuyên Cổ
Đang từ từ tìm lại sức mạnh của mình. Đột nhiên nhìn thấy cái đồ vật quen thuộc của mình, nhất thời gào thét một tiếng.
- Thứ hỗn trướng, đem thân thể của ta trả lại cho ta.
Tuyên Cổ trong chớp mắt duỗi bàn tay khổng lồ ra muốn đem "Tuyên Cổ Chi Điếu" nắm lấy.
Có thể vừa lúc đó, từ nơi sâu xa, một đạo lực lượng hạ xuống, đem "Tuyên Cổ" đánh văng ra. Sau đó đem đồ vật Lâm Phàm tế hiến toàn bộ tịch thu.
- A...
Tuyên Cổ thấy cảnh này, tê tâm liệt phế rống giận.
- Oanh...
Thiên địa rúng động một mảnh màu máu.
Cái Huyết Chi Thạch Môn kia ầm ầm mở rộng. Bá chủ Huyết Giới không ngừng từ bên trong cái Huyết Chi Thạch Môn kia đi ra.
- Nhân loại, ngươi đáng chết.
Tuyên Cổ gào thét, nguồn sức mạnh trong minh minh kia không phải hắn có thể đối phó. Giờ khắc này cũng là đem tất cả lửa giận đều phát tiết lên thân của Lâm Phàm.
- Chỉ là Huyết Giới, cũng dám ở trước mặt ta làm càn, quả thực liền là muốn chết.
Tuyên Cổ nổi giận gầm lên một tiếng, đấm ra một quyền.
Cái Huyết Chi Thạch Môn kia mở rộng, chấn động mạnh. Trong nháy mắt nứt toác, hóa thành một đoàn tro bụi, tiêu tan ở bên trong đất trời.
- Làm sao có khả năng...
Lâm Phàm thấy cảnh này cũng là cả kinh. Hắn không nghĩ tới chỉ là tìm về cánh tay phải "Tuyên Cổ" vậy mà đã mạnh như thế.
- Tuyệt không thể để ngươi dung hợp.
Vừa lúc đó, hư không rung động, một đạo hàn mang lấp loé.
- A...
Tuyên Cổ nhất thời gào thét một tiếng. Vừa nãy mới khôi phục cánh tay phải, một lần nữa lại bị chém đứt.
- Lâm Phàm, tuyệt đối không thể để cho hắn lại dung hợp thêm một lần nữa.
Một bóng người xuất hiện sau lưng Tuyên Cổ.
Mà cánh tay kia trôi nổi ở trong hư không kia cũng là hướng về Lâm Phàm bên này bay tới.
- Cánh tay của ta...
Tuyên Cổ thấy cảnh này, nhất thời tê tiếng rống giận.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------