Tối Cường Hệ Thống

Chương 405 : Hy Vọng Mới Hoặc Là Tuyệt Vọng

Ngày đăng: 10:11 30/04/20


Mà ngay lúc này, phía Tuyên Cổ đột nhiên xảy ra chuyện.



-Rốt cuộc là sao? Tại sao Tuyên Cổ lại thành ra như vậy.



Viên Thiên Đế gào thét rồi ra sức né tránh. Hình ảnh Tuyên Cổ hiện tại khiến Viên Thiên Đế sợ hãi.



Đây là một con súc sinh mà.



Tuyên Cổ chinh chiến Vạn Cổ uy danh khắp thiên hạ tại sao



lại trở thành như thế này.



-Ầm…..



Tuyên Cổ gào thét rồi khép hai tay lại túm lấy Viên Thiên Đế.



-Ha ha….. Bắt được rồi nhé.



Trong cặp mắt đỏ rực của Tuyên Cổ lóe lên dục vọng vô tận. Cái lưỡi tham lam của nó giống như một con Linh Xà nhẹ nhàng liếm láp trên mặt của Viên Thiến Đế khiến khuôn mặt của hắn ướt át trông giống như vừa bị dính một trận mưa lớn vậy.



Lúc này, Viên Thiên Đế vô cùng sửng sốt, tại sao Tuyên Cổ lại ghê tởm như thế, thậm chí như thể bị phát rồ phát dại vậy.



Hắn nhìn thấy dục vọng vô tận từ trong cặp mắt gian ác của Tuyên Cổ,



Không ổn rồi, Tuyên Cổ này hình như đang có những suy nghĩ bất hảo.



Trong chớp mắt, Viên Thiên Đế liền trông thấy một vật thể hình cầu khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.



-Ân ân….



Tuyên Cổ ấn chặt Viên Thiên Đế trên chỗ ngực bị sưng lên do Lâm Phàm đánh rồi ra sức mân mê.



-Mẹ kiếp…..



Cả vạn năm nay Viên Thiên Đế chưa từng chửi tục nhưng tình huống hiện tại quả thực khiến hắn hoàn toàn phát điên.



-Vèo…..



Hư không chấn động, Viên Thiên Đế đột nhiên trốn thoát được rồi nhìn Tuyên Cổ đầy cảnh giác.



-Tuy Tu Vi của Tuyên Cổ không được như trước nhưng cường độ thân thể quả thực là quá mạnh, hoàn toàn có thể bất chấp mọi đòn tấn công.



-Đừng chạy, ta muốn đâm ngươi…..



Tuyên Cổ gào lớn, đầu lưỡi bay lượn trong không trung bổ nhào về phía của Viên Thiên Đế.



……



Lúc này, đám người chí tôn cũng tròn mắt ngạc nhiên, họ không dám tin vào tất cả những gì đang diễn ra trước mắt, cảm giác như bị hỏng mắt vậy.




-Ngươi không giống như bọn họ mà ta cũng hiểu sự lo lắng của ngươi nên ta mới không mở Bình Chướng Thiên Địa và lựa chọn tin tưởng ngươi.



Viên Thiên Đế nhìn Lâm Phàm nói rồi sau đó lại hướng ánh mắt nhìn về phía đám người Chí Tôn.



- Tâm hiện giờ của các ngươi đã không còn giống như năm xưa nữa rồi, năm đó ta là kẻ yếu nhất, nhưng giờ đây cho dù các ngươi có khôi phục được sức mạnh, lấy lại được thân xác thì cũng không còn là đối thủ của ta nữa rồi, bởi vì tâm chính là sức mạnh, mà cái tâm yếu đuối của các ngươi đã sớm sa đoạ rồi.



……



-Ngươi.....



Chí Tôn bốn người nhìn Viên Thiên Đế đột nhiên á khẩu không thể nói lên lời, sau đó hừm một tiếng và không nói thêm gì.



-Tiểu tử, thực ra mở Bình Chướng mới là việc công tâm nhất, bởi nó giải phóng hoàn toàn Huyền Hoàng giới để người người cùng luyện võ, cùng đấu tranh với thế giới tìm ra cái vận mệnh bị gián đoạn ấy.



Viên Thiên Đế nói.



Lâm Phàm lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị:



-Không, ta cũng có tư lợi riêng giống như Chí Tôn bọn họ.



-Ta cũng có người mà ta quý trọng và không muốn mất đi, tuy rằng cắt đứt được số mệnh của họ nhưng so với tính mệnh thì ta càng hy vọng họ có thể giữ được mạng sống của mình chứ không phải đi tìm kiếm cái thứ vận mệnh chín phần chết một phần sống kia.



-Tuy như vậy rất ích kỷ nhưng con người không phải ai cũng đều như vậy sao?



-Ta có thể trấn áp ngươi trong lúc ngươi mở Bình Chướng, nhưng ta sẽ không làm vậy, bởi ta biết rằng phía trước còn rất nhiều khó khăn, vì bảo vệ bọn họ nên ta bắt buộc phải trở nên mạnh hơn để có thể ngăn chặn bất cứ sự đe dọa nào.



Viên Thiên Đế nhìn Lâm Phàm rồi đột nhiên cười lớn:



-Ha ha....Con người đúng là loài động vật phức tạp nhất. Năm đó, bọn ta cũng giống như ngươi, muốn biến mình trở nên mạnh hơn để nhiều người bớt chịu khổ, nhưng bọn ta đã thất bại và chạy trốn như chó nhà có tang, cuối cùng ta cũng đã hiểu rằng tất cả đều phải dựa vào chính bản thân mình. Khi đó, ta lựa chọn thôn tính thiên đạo nhưng hôm nay ta tin tưởng ngươi, ta đã đợi mấy chục nghìn năm rồi nên cũng không ngại để đợi một niềm hy vọng.



-Đa tạ đã tin tưởng ta, ta chưa từng khiến người khác thất vọng bao giờ đâu.



Lâm Phàm cười đầy tự tin, tuy rằng sẽ rất khổ cực nhưng bắt buộc mình phải kiên cường.



-Ha ha....



Viên Thiên Đế ngửa mặt lên trời cười lớn, hai mắt ngấn lệ nhòa đi dường như đang giải toả nỗi oán hận chất chứa trong lòng, đây sẽ là hy vọng mới hay là tuyệt vọng đây.....



------



Dịch giả: ThanhThuy.



Biên Tập: CẩuCa.



Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.



Nguồn: