Tối Cường Hệ Thống

Chương 404 : Lâm Phàm Mặt Dày Không Biết Xấu Hổ

Ngày đăng: 10:11 30/04/20


- Hạ ca ca, thật xin lỗi, ta đã luôn lợi dụng ngươi... Ta có sứ mạng của ta...



hai hàng nước mắt trào ra từ khóe mắt của Hà Vũ Hàm, thế nhưng động tác trong tay không hề dừng lại, nàng muốn đoạt lại Thiên Đạo.



- Không... Ta không trách nàng, tất cả mọi thứ của ta đều là nàng cho ta, cho dù nàng làm cái gì ta cũng sẽ không hận nàng, chỉ cầu xin nàng đừng rời bỏ ta...



Hạ Du Thiên hướng về Hà Vũ Hàm gào thét, hắn cảm giác như một phần quan trọng trong lòng đang dần dần tiêu tan.



Dường như khi phần quan trọng đó bị mất đi, Vũ Hàm muội muội sẽ hoàn toàn biến mất trong lòng hắn.



- Hạ ca ca...



Hà Vũ Hàm quay đầu nhìn khuôn mặt đứt gan đứt ruột của Hạ Du Thiên, vẻ mặt đầy nuối tiếc, hình ảnh mười mấy năm kia ở trong đầu không ngừng xuất hiện ở trước mặt.



Từng tí từng tí, từ nhỏ đến lớn...



- Vũ Hàm, nàng bỏ ta đi, ta cũng sẽ không sống một mình, ta thích nàng, nàng có hay không đã từng yêu thích ta?



Hạ Du Thiên bình thường tương đối chất phác, thế nhưng vào đúng lúc này hắn lại phản ứng mạnh như vậy, nếu như bây giờ không nói ra lời trong trái tim thì hắn sẽ thật sự không còn có cơ hội nữa.



Hà Vũ Hàm nghe nói như thế nước mắt rơi như mưa, sau đó gật đầu lia lịa: - Đã từng thích, từng yêu và hiện tại lại càng yêu hơn, chỉ là ta...



- Ầm...



Vừa lúc đó, liền xảy ra một cảnh tượng khiến mọi người hết sức kinh ngạc.



Hà Vũ Hàm đang vô cùng thâm tình, trong chớp mắt liền bị một quyền bắn đến bên người Hạ Du Thiên.



- Tiên sư nó, cảm động quá đi, một Đại lão gia như ta đều sắp bị các ngươi làm cho cảm động, nếu như yêu nhau như thế, đừng rời bỏ nhau.



Lâm Phàm không nhịn được xuất hiện ở trước mặt Hà Vũ Hàm, một quyền đánh bay Hà Vũ Hàm.



- Ngươi làm gì?



Hạ Du Thiên nhìn nửa bên mặt bị sưng lên của Vũ Hàm muội muội đang nằm hôn mê, liền phẫn nộ hướng về phía Lâm Phàm hét lên giận dữ.



- Không làm cái gì nha, yên tâm đi, không cần cảm tạ ta, ta cảm giác đây chính là việc ta phải làm, chăm sóc thật tốt nàng là được.



Lâm Phàm vẩy vẩy tay, người khác cảm tạ đối với Lâm Phàm căn bản không đáng nhắc tới.




Mồ hôi cùng nước dung hợp, lực cùng đạo va chạm vào nhau, vào đúng lúc này vô cùng tràn trề thoải mái.



Bốn người Chí Tôn nhìn dáng dấp "Tuyên Cổ" lúc này bỏ vẻ mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, không hiểu tất cả những thứ này là chuyện gì đang xảy ra.



Mà Viên Thiên Đế nhìn "Tuyên Cổ" vọt tới trong lòng cũng đột nhiên run lên.



...



Giờ khắc này, Lâm Phàm nhìn về phía bốn người Chí Tôn: - Bốn người các ngươi cũng chớ có gấp, sự tình phải từ từ giải quyết, nếu như vừa rồi cứng rắn phản kháng lại, e rằng trận chiến đấu này là không thể tránh được.



- Luân Hồi Đại Đế, Võ Thần, các ngươi để lại thần ở trên thân thể của hai người bọn họ, không phải là muốn đoạt xác chứ?



Lâm Phàm cười hỏi.



- Ngươi coi chúng ta thành loại người nào, chúng ta chỉ là đang dạy dỗ bọn họ, chờ chuyện này qua đi, thần trí của chúng ta sẽ tiêu tan.



Võ Thần vừa nghe lời này lập tức phản bác, hắn đường đường là tuyệt thế Võ Thần, sao sao lại có thể làm những chuyện tà ma ngoại đạo này chứ.



- Vậy thì tốt.



Lâm Phàm cười cợt, sau đó ánh mắt nhìn về phía phương xa.



Cảnh tượng sắp xảy ra chắc chắn sẽ rất đặc sắc.



Tuyên Cổ sau khi đã ăn vô số "Đại Phàm Ca", lúc này hắn không hề muốn giết người, hắn chỉ muốn đâm một người, đâm một cách hung hăng để phát tiết dục vọng trong lòng.



Cũng không biết Viên Thiên Đế có thể chịu đựng được hay không.



------



Dịch giả: Ringo.



Biên tập: NgaHoang.



Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.



Nguồn: