Tối Cường Hệ Thống

Chương 429 : Ta Phải Xử Lý Thế Nào Đây?

Ngày đăng: 10:11 30/04/20


-Keng, chúc mừng đã thăng cấp.



-Tu vi: Địa Thiên Vị cấp cao.



Cảm nhận được sức mạnh dồi dào bên trong thân thể, trong lòng Lâm Phàm càng thêm nắm chắc phần thắng.



BUFF tối cường, không hổ danh là mạnh nhất, giết quái để tích lũy kinh nghiệm hoàn toàn khác nhau một trời một vực.



Đáng tiếc là BUFF này chỉ có thể kéo dài trong khoản thời gian một ngày.



Nếu như có thể kéo dài thời gian thêm một chút, Lâm Phàm tin chắc mình nhất định có thể ở trong khoản thời gian đó để trở thành người mạnh nhất trên thế giới.



-Nhân tộc, ta xem ngươi còn có thể kiên trì tới khi nào.



Đôi xương cánh sau lưng Cổ Đào rung mạnh lên, như muốn cắt rời không trung, hào quang của trường đao lấp lánh, lúc này lại xuất hiện thêm lần nữa, đã xuất hiện ngay ở trước mặt Lâm Phàm.



-Phá...



Ánh sáng của trường đao rực rỡ không gì có thể sánh được, uy thế vô biên đột nhiên nhào về hướng Lâm Phàm.



-Ầm...



-Làm sao có thể...



Trong chớp mắt, Cổ Đào sững sờ, tên Nhân tộc này, lại có thể đỡ được một chiêu của hắn.



Một búa của Lâm Phàm liền đem trường đao của Cổ Đào chặn lại, khóe miệng cười lạnh,



-Ngươi đi chết đi cho ta.



-Ta chém...



Lâm Phàm cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ trong tay, đột nhiên lao về hướng Cổ Đào.



-Ầm ầm...



Một búa lại thêm một búa, dù có thế nào cũng không dừng lại.



Cổ Đào dùng đao ngăn chặn, nhưng hắn phát hiện ra thực lực của tên Nhân tộc này trong chớp mắt đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều lần.



-Khốn nạn...



Cổ Đào tức giận gào thét dùng toàn bộ sức lực đánh lui tên Nhân tộc, nhưng đúng lúc này, sắc mặt Cổ Đào biến đổi, ở bên kia, một tia hồng quang lấp lánh.



-Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên.



Lâm Phàm cầm Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên trong tay, hướng về đỉnh đầu của Cổ Đào mà đánh tới.



Cổ Đào không ngờ tới tên Nhân tộc này, trong chớp mắt, liền lấy ra một kiện binh khí làm cho hắn không ngừng nghi hoặc, hơn nữa binh khí này không có lấy một tia khí tức, thế nhưng Cổ Đào cảm thấy vũ khí này rõ ràng không bình thường.



-Oanh...
-A...



Lúc này, Lâm Phàm sững sờ, giống như xuất hiện ảo giác, bởi vì hắn thấy được bóng người của Huyên Nhi ở trong hư không.



-Huyên Nhi...



-Lâm thúc thúc, thúc mau chạy đi, ở đây nguy hiểm lắm...



Huyên Nhi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, hướng về phía Lâm Phàm mà hô lớn, như là đã dùng hết toàn bộ khí lực vậy.



-Huyên Nhi, cháu yên tâm, thúc không có việc gì, cháu ở phía trên kia nhìn cho thật kỹ, thúc sẽ báo thù cho cháu.



Lâm Phàm nhìn khuôn mặt đáng yêu của Huyên Nhi, vuốt vuốt mũi.



Tiểu hồ ly đáng yêu này, cứ như vậy mà chết, thực sự là quá bi thương mà.



Thậm chí hiện tại đều đã xuất hiện ảo giác, nhưng mà cũng đúng, Huyên Nhi thích ta như thế, khẳng định là đang yên lặng chú ý ta.



Huyên Nhi nghe được Lâm thúc thúc nói những lời này, nhất thời sững sờ,



-Lâm thúc thúc, cháu không chết, mọi người cũng không chết, thúc mau chay…



-Không được, đi...



Vừa lúc đó, mặt người phụ nữ kia biến sắc, bởi vì nàng cảm nhận được một luồng ý niệm khắp thiên địa đang khóa chặt nàng, sau đó liền vội vàng vung tay, mang theo Huyên Nhi trong nháy mắt rời khỏi nơi này.



-A, sư phụ... Lâm sư thúc, không thể chết, Huyên Nhi sẽ tới tìm người...



-A...



Lúc này Lâm Phàm, hơi sững sờ, trợn mắt há mồm nhìn khoảng không kia.



Hắn vừa thấy được một vài người...



Trong nháy mắt trong lòng Lâm Phàm trở nên vui vẻ, tuy rằng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn đã xác định, Huyên Nhi không có chết...



Nghĩ tới đây, Lâm Phàm cười vui vẻ, nhưng là nụ cười này không kéo dài được bao lâu liền không còn sót lại chút gì, lộ ra vẻ mặt như mơ.



Bởi vì hắn phát hiện một vấn đề lớn...



Hiện tại ta phải xử lý thế nào đây?



--------------------------------------



Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào



Người dịch: Nhi



Biên: Nga Hoang