Tối Cường Hệ Thống

Chương 482 : Các Ngươi Tới Lấy Đi

Ngày đăng: 10:12 30/04/20


Dịch: Tài.



Biên: CẩuCa.



Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.



Nguồn:



Chẳng qua những tên này dám ở trước mặt ông đây giết người đoạt bảo, quả thực là múa rìu qua mắt thợ.



Nhớ năm đó ở Huyền Hoàng Giới lúc ông đây đánh cướp, những tên kia còn không biết đang ở nơi nào.



Dám làm càn ở trước mặt tổ tông của chúng thì đúng là không muốn chết mà.



Hơn nữa không chỉ một tên mà tên nào cũng muốn làm càn.



Một tên muốn sử dụng kiếm đâm chết ông đây, một tên muốn dùng Sưu Hồn Đại Pháp, một tên muốn giết người đoạt bảo.



Lâm Phàm nhìn đám người kia, liên tục cười lạnh trong lòng.



- Các ngươi, các ngươi muốn giết chết ta rồi cướp bảo bối trong tay ta sao?



Lâm Phàm giả vờ lui về sau một bước, sợ hãi mà hỏi.



- Ha ha...



- Không nghĩ tới ngươi ngu như thế, việc rõ ràng như vậy mà cũng phải hỏi.



- Lần này, chúng ta vì cái gì mà tới Vạn Sát Cổ Vực? Tự nhiên là vì chờ đợi những người đi ra từ bên trong Vạn Sát Cổ Vực, giết bọn hắn, đoạt bảo bối.



...



- Các ngươi... Các ngươi sao có thể làm như vậy, chúng ta đều là người của các giới, lẽ ra nên giúp nhau đối kháng Cổ Tộc mới đúng, sao các ngươi lại muốn giết ta.



Bởi vì đã mất đi một lượng lớn bảo bối nên Lâm Phàm đang rất đau lòng, bây giờ lại gặp phải đám người kia, tự nhiên muốn trêu chọc bọn chúng một chút cho thoải mái.



- Ha ha... Các ngươi nhìn, cái tên này bị chúng ta dọa cho sợ hãi đến nói chuyện đều nói lắp.



- Chủng tộc các giới? Bọn chúng chúng ta không quản, ở đây ai mạnh thì nghe kẻ đó, kẻ mạnh là vua, loại giun dế như ngươi, coi như chúng ta không giết ngươi thì Cổ Tộc cũng sẽ đem ngươi chém chết. Chi bằng giao toàn bộ đồ vật của ngươi cho chúng ta, để công dụng to lớn của nó được phát huy.



Đám người kia cười lớn, trong mắt tràn đầy vẻ hài hước, rất hiển nhiên bọn họ cũng đã làm không ít chuyện như vậy, tự nhiên là có nghề.



- Tiểu đệ, mau đem đồ vật giao ra đây, nói cho tỷ tỷ, những người khác đi đâu rồi, nếu như ngươi không nói, tỷ tỷ cho ngươi một trảo, đâm thủng đầu của ngươi đấy.
Yến Kinh Thiên hít một ngụm khí lạnh vào bụng, sau đó ổn định tâm thần:



- Đem những đồ này để lại, chúng ta có thể tha chết cho ngươi.



Càng nhìn những bảo bối này, Yến Kinh Thiên càng vui vẻ, tuy nhiên hiện tại có nhiều người như vậy, nếu như nói bọn hắn chia đều thì hơi ít một chút.



Nhưng việc lúc này cần làm chính là chiếm được tất cả những thứ này, sau đó chia như thế nào thì quyết định sau cũng chưa muộn.



- Ngươi chỉ cần không giết ta là được, cứ tới lấy tự nhiên.



Lâm Phàm nhìn Yến Kinh Thiên nói ra.



- Ngươi...



Yến Kinh Thiên nhìn Lâm Phàm, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút do dự.



- Yến ca, để ta đi lấy.



Ngay lúc Yến Kinh Thiên còn do dự, một tên thanh niên Dực Tộc tiến lên nói.



Tên Dực Tộc này nhìn thấy những bảo bối, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam.



- Chờ chút...



Yến Kinh Thiên nói.



Đối với Yến Kinh Thiên, làm sao có thể để cho người khác tới lấy những bảo bối này được, huống hồ lại còn là một tên người Dực Tộc, ai chẳng biết tộc nhân Dực Tộc trời sinh mạnh mẽ, hai cánh vỗ lên liền có thể xé rách hư không, biến mất không thấy đâu.



Coi như tu vi của hắn mạnh hơn tên Dực Tộc này cũng không chắc chắn có thể đuổi kịp.



Yến Kinh Thiên cảm giác việc này có chút kì lạ, trong lòng sợ người này giở trò lừa bịp, bởi vậy không nhịn được do dự lên tiếng.



- Yến ca, ta quen biết ngươi thời gian dài như vậy, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin ta?



Nam tử Dực Tộc cười nói nói, thế nhưng trong mắt lại có một tia khác thường.



- Không phải vậy, cứ để ta tới lấy.



Yến Kinh Thiên vừa nói, liền từng bước từng bước đi tới chỗ Lâm Phàm.



Lâm Phàm đứng trước đống bảo bối, trong lòng nở nụ cười lạnh, chờ đợi Yến Kinh Thiên đi tới.