Tối Cường Hệ Thống

Chương 504 : Tuyện Vọng Lĩnh Vực

Ngày đăng: 10:13 30/04/20


Dịch: Bích Nhi



Biên: Cẩu ca.



Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.



Nguồn:



Lúc này Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, đối với kết quả như thế này thì đã sớm nằm trong dự liệu của hắn, chỉ có điều trong tình huống này, đương nhiên là muốn giữ vững uy phong.



Khí chất là quan trọng nhất, khí chất tuyệt thế cao nhân, nhất định phải bùng ra một cách hoàn mỹ nhất, hơn nữa làm sao có thể tùy tiện liền khiến chủng tộc các giới ôm lấy chân của mình.



Lúc này, Lâm Phàm hờ hững dồn nén lực đạo ở bàn tay, một luồng khí tức không tên khiến người khác phải thần phục từ trên người tỏa ra, trong chớp mắt, hiện trường lặng ngắt như tờ.



Toàn bộ sinh linh của chủng tộc các giới trơ mắt nhìn trên hư không, nhìn bóng dáng khiến người ta phải sùng bái kia.



Cổ Thánh Giới, chủng tộc các giới, có bao nhiêu người dám như vị Nhân tộc Đại Đế này, vẫy tay một cái, giết chết trăm vạn Cổ Tộc.



Cổ Khiếu nhìn Nhân tộc trên hư không, nội tâm tràn đầy lửa giận, đáng hận, thật sự là quá đáng ghét.



Cổ Khiếu hắn là nhi tử của Uy Quân Vương, chính là Cổ Tộc đẳng cấp cao cấp nhất, năm đó lúc mới sinh ra, Thiên Ý hạ kim quang xuống, hắn đắm chìm trong kim quang, được sự chúc phúc của Thiên Ý.



Hắn muốn về sau trở thành một bá chủ trong Cổ Tộc chỉ dưới trướng bát đại chí tôn, bây giờ một tên Nhân tộc thấp hèn, vậy mà can đảm dám ở trước mặt nhiều sinh linh của chủng tộc các giới như thế nhục nhã hắn, vậy làm sao hắn có thể chịu đựng được.



Hận, hận ý ngập trời.



- Nhân tộc, Lâm Phàm...



Cổ Khiếu vẻ mặt dữ tợn, cắn răng nghiến lợi rống lên,



- Ngươi, một tên chủng tộc thấp hèn, lại dám nhục nhã Cổ Tộc chí cao vô thượng, tội của ngươi đáng muôn chết.



Lâm Phàm nhìn Cổ Khiếu, miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, làm thế nào để giết chết tên này.



Lâm Phàm nói bán bộ Thần Thiên Vị giống như sâu bọ, kỳ thực chẳng qua chỉ là thổi phồng lên, muốn đánh bại Cổ Khiếu, hiển nhiên chỉ dùng một chưởng là điều không thể, nếu thật sự muốn giết thì e rằng còn phải cần đánh đổi một số thứ.



Hiện tại chủng tộc các giới đang sùng bái nhìn mình, tất nhiên không thể để khí thế yếu đi, đợi lát nữa đánh nhau nhất định phải dẫn hắn tới một nơi xa xa, chậm rãi giày vò đến chết.



Đối với âm mưu xấu xa này, Lâm Phàm rất thoả mãn, đợi lát nữa liền làm như vậy.



- A!



Mà ngay lúc này, một âm thanh sắc bén, thê lương, tuyệt vọng bỗng nhiên từ xa truyền đến.



- Long Huyền, ngươi gạt ta.



- Ngươi đã nói vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta.



- Ngươi tại sao lại muốn gạt ta.



Thân hình Tuyệt Vọng Hầu thấp bé là thế, lúc này lại ôm Long Huyền vào trong ngực, gương mặt không có cảm xúc lại phảng phất nét đáng yêu lúc này lại biến thành gương mặt dữ tợn.
Trong sơn thôn, một đám người Long tộc, đem một đứa nhỏ quấn vào trên một chiếc cột, từng vẻ mặt phẫn nộ, chán ghét nhìn đứa nhỏ kia quấn vào trên cây cột.



Hình ảnh lại lần nữa biến hóa.



- Ta gọi Long Huyền, ngươi tên là gì?



Một đứa nhỏ, trong miệng ngậm một cọng cỏ, đứng trước mặt một đứa nhỏ đang cúi thấp đầu, đưa tay ra, lộ ra nụ cười xán lạn nói.



- Tịch Quang.



Sắc mặt sáng trắng kia, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi cùng bất lực, yếu ớt nói ra.



Lâm Phàm nhìn hết thảy trước mặt, hình ảnh lần nữa biến hóa.



- Long Huyền ca ca, sau này đừng rời bỏ ta có được hay không...



Trong ánh mắt Tịch Quang tràn đầy hy vọng nói.



- Được, sau này tuyệt đối sẽ không rời bỏ tiểu Quang.



...



- Long Huyền ca ca, ngươi đi đâu...



Ở trong sơn thôn, Tịch Quang tìm kiếm lung tung không có mục đích, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.



...



- Thiêu chết hắn, hắn là tên nghiệt chủng, hắn là nghiệt chủng Cổ Tộc.



- Long Huyền ca ca, ngươi đã nói sẽ không rời bỏ ta, ngươi lừa dối ta…



Bị trói ở trên cây cột Tịch Quang, thương tâm tuyệt vọng gào thét.



...



- Tuyệt vọng sao? Cần sức mạnh sao? Muốn hủy diệt tất cả sức mạnh sao?



Trong bóng tối, một đôi mắt tà ác, nhìn chăm chú lên tất cả những thứ này.



- Tất cả mọi người phản bội ta, ta cần sức mạnh.



Sơn thôn lâm vào trong biển lửa, tất cả mọi người đều chết hết...



Một vài bức hình ảnh, cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng đem đứa nhỏ đã toàn bộ giết chết thôn nhân rời đi.



Mấy chục năm sau, một tên thanh niên anh tuấn từ tông môn trở về, nhìn lên sơn thôn tàn tạ trước mặt, âm thầm đau khổ.



- Tiểu Quang, ngươi đi đâu, ta đã có sức mạnh to lớn, có thể bảo vệ ngươi, nhưng ngươi lại đi nơi nào...