Tối Cường Hệ Thống

Chương 505 : Ta Muốn Bắt Đầu Âm Mưu

Ngày đăng: 10:13 30/04/20


Dịch: Bích Nhi



Biên: Cẩu ca.



Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.



Nguồn:



Một vài bức hình ảnh giống như hoa tuyết nứt ra, sau đó tiêu tan.



- Một câu chuyện thật thê thảm.



Lúc này Lâm Phàm chỉ có một ý nghĩ, cuộc đời của Tuyệt Vọng Hầu thật sự đủ thảm, hơn nữa tình tiết này cũng có chút thương cảm.



Tình yêu thuần khiết như vậy, cuối cùng lại biến thành… Tuy đứa bé cùng với người trưởng thành, thế nhưng tình yêu không có biên giới.



Ngay lúc ánh mắt Lâm Phàm toát ra vẻ thương cảm, liền bị cảnh tượng phía trước hấp dẫn.



Ở trong không gian đen kịt kia, một bóng người nằm nhoài ra ở chỗ này, sau đó lắc lư trái phải, nũng nịu ngại ngùng.



- Không muốn, không muốn...



Thanh âm này có chút khàn khàn, thật giống như là vừa trải qua một trận hoảng sợ, dẫn đến tinh thần bất ổn, cuối cùng bản thân bị lạc lối.



Lâm Phàm vừa bắt đầu còn không biết rốt cuộc là ai, nhưng khi thấy khuôn mặt kia, nhất thời nở nụ cười, hơn nữa còn cười rất hài lòng.



- Cổ Khiếu!



Lâm Phàm không nghĩ tới chính mình lại có vận khí tốt như vậy, lại có thể gặp phải Cổ Khiếu, lúc này Cổ Khiếu một vẻ mặt tuyệt vọng, hiện ra nhưng đã chìm đắm ở trong Tuyệt Vọng lĩnh vực củaTuyệt Vọng Hầu.



- Này, người bạn nhỏ.



Lâm Phàm hướng về Cổ Khiếu hô vài tiếng, nhưng Cổ Khiếu dường như không nghe thấy, vẫn đang kêu lên sợ hãi, một tròng mắt hung ác, tối tăm u ám, thần thức đều bị Tuyệt Vọng lĩnh vực cắn nuốt mất rồi.



Lâm Phàm còn đang suy nghĩ nên làm sao để giết chết Cổ Khiếu, nhưng nhìn tình huống hiện tại, căn bản là không cần nghĩ, trực tiếp giết chết là được rồi.



Đi tới bên người Cổ Khiếu, Lâm Phàm đá vào cái mông đang vểnh cao của hắn, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.



Lâm Phàm ngược lại đang mở cờ trong bụng.



- Nên làm sao sử dụng phế vật này cho tốt nhất đây? Hơn nữa còn làm đến không có sơ hở nào.



Lâm Phàm sờ cằm, từ từ suy nghĩ, sau đó linh quang lóe lên, liền có biện pháp.



- Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, đi ra.
Bất luận BOSS phản diện nào, nếu như hắn đã để ý ai đó, thì sẽ không điên cuồng giết người.



Đặc biệt là người hắn lưu tâm, lúc rời đi, muốn giữ lại, sẽ tăng đến đỉnh điểm, chỉ cần đem người hắn lưu tâm, vĩnh viễn lưu lại, bất cứ chuyện gì đều nguyện ý làm.



Lâm Phàm hiện tại đang đánh cược, có điều nhìn vẻ mặt Tuyệt Vọng Hầu lúc này, Lâm Phàm cũng rõ ràng, phương pháp này tính thành công rất cao.



Tuyệt Vọng Hầu nhìn Lâm Phàm, không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng nhìn.



- Thiên Địa Dung Lô, đi ra.



Trong chớp mắt, “Thiên Địa Dung Lô” xuất hiện ở bên trong Tuyệt Vọng lĩnh vực.



- Đây là một món bảo vật quý giá có thể luyện hóa tất cả mọi thứ, nếu như ngươi cùng Long Huyền đi vào, ta có thể mang luyện hóa các ngươi thành khí linh, hai người các ngươi cùng tồn tại một thể, vĩnh viễn đều sẽ không ly biệt, cho dù là lực khống chế của cổ tộc Chí Cao cũng không thể gây trở ngại.



Lâm Phàm nói.



Hiện tại sức mạnh “Phi Thiên” rất mạnh, thế nhưng chung quy lại không có cấp bậc, nếu như đem Long Huyền cùng Tuyệt Vọng Hầu luyện hóa thành khí linh, cho vào bên trong “Phi Thiên”, tất nhiên có thể làm cho “Phi Thiên” triệt để bùng nổ ra hết thảy sức mạnh.



- Vĩnh viễn đều sẽ không ly biệt, vĩnh viễn thoát ly khỏi khổ ải, vĩnh viễn thoát khỏi sự khống chế của Chí Cao.



Tuyệt Vọng Hầu nhìn “Thiên Địa Dung Lô”, mặt không hề cảm xúc lẩm bẩm.



- Ha ha.



Lúc này, Tuyệt Vọng Hầu đứng lên, cánh tay gầy yếu, trực tiếp ôm Long Huyền lên.



- Long Huyền chết rồi, ta muốn đi cùng hắn, nhưng ngay cả quyền tự sát ta cũng không có, mặc kệ ngươi muốn làm gì, cho dù có chết, chỉ cần có thể ở cùng Long Huyền thì có gì đáng sợ, quyền thế ngập trời, có sức mạnh vô hạn thì đã làm sao, cũng không thể sánh nổi một cọng tóc gáy của Long Huyền, hắn tìm đến ta, ta biết hắn không có vứt bỏ ta, ta chửi rủa hắn, nhục nhã hắn, chỉ muốn hắn rời bỏ ta, không muốn bị Chí Cao khủng bố kia khống chế, đáng tiếc tuy hắn đã biết, nhưng không hề rời bỏ ta...



Tuyệt Vọng Hầu ôm Long Huyền, từng bước từng bước đi đến “Thiên Địa Dung Lô”, áo lông đen nhánh, đè ép xuống những tuyệt vọng vô tận mà Tuyệt Vọng Hầu đang chịu đựng.



Lúc này, Tuyệt Vọng Hầu đứng ở miệng “Thiên Địa Dung Lô”, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Phàm, không một chút do dự nhảy vào.



- Yên tâm đi, tiểu gia đã đáp ứng chuyện gì, chưa từng nuốt lời qua.



Lâm Phàm trong lòng âm thầm nghĩ.



Trong lúc này, Lâm Phàm quăng “Phi Thiên” vào trong “Thiên Địa Dung Lô”.



- Luyện khí Chí Cao chi đạo, song sinh khí linh, tâm thần tương thông, luyện hóa.



Giờ phút này “Thiên Địa Dung Lô” bắt đầu run rẩy mãnh liệt.



Bên trong “Thiên Địa Dung Lô”, Tuyệt Vọng Hầu để Long Huyền xuống, sau đó chậm rãi nằm một bên, nắm tay Long Huyền, nhắm hai mắt lại, trên khuôn mặt vạn năm bất biến lộ ra một nụ cười xán lạn nhất.