Tối Cường Hệ Thống

Chương 565 : Khởi Đầu Mới Ở Trước Mắt

Ngày đăng: 10:13 30/04/20


Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Hồng Vân tiên tử thở phào nhẹ nhõm nhìn Lâm Phàm, may mà hắn nhịn được, nếu không, một khi hắn hạ sát chiêu, hậu quả sẽ khó mà lường.



Chỉ là, trong lòng Lâm Phàm không cảm thấy thoải mái tý nào.



Những thứ này, chung quy đều do thực lực mà ra.



Xét về thực lực mà nói, đến cả Vân Tông tông chủ mà hắn còn không bằng chứ đừng nói đến những tên trưởng lão cường đại kia.



Lẽ ra tên Phương Vĩ Phong này, năm lần bảy lượt khiêu khích, sớm đã bị hắn chém chết lâu rồi, nhưng Lâm Phàm vẫn còn e ngại những người kia, nên không thể ra tay quá đáng được.



Nếu như hắn có thực lực tuyệt đỉnh thì cần gì phải kiêng kị ai? Đến lúc đó, hắn sẽ chém chết bọn chúng mà không thèm nhìn mặt thằng nào con nào.



-Lâm Phàm, cám ơn ngươi đã hạ thủ lưu tình, bọn họ ở Vân Tông an nhàn đã quen rồi, lại dưỡng thành thói quen không để ai vào mắt.



Hồng Vân tiên tử tuy tu vi không cao, nhưng lại rất có khả năng trong việc làm dịu lòng người, thuyết phục đối phương.



Hồng Vân biết Vân Tông khi vào tay những đệ tử đời sau, nhất định sẽ sa sút.



Vân Tông đại sư huynh không có ý nghĩ lật đổ Cổ Tộc, mà ngược lại, liên hệ hợp tác với họ, kết bè kết phái cố gắng giành lấy vị trí tông chủ.



Lâm Phàm không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng, ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh.



Trong Cổ Thánh Giới có thể xuất hiện một tông môn cường đại như vậy, đúng là hiếm thấy, coi như là Huyền Hoàng Giới Thánh Tông cũng không bằng a.



Quả nhiên là loạn lạc sinh anh hùng mà.



….



-Trương sư huynh, ngươi không sao chứ? – giờ khắc này, Phương Vĩ Phong bị doạ run cả hai tay, sắc mặt trắng bệch, hắn không nghĩ tới Trương sư huynh mạnh mẽ như vậy cũng không phải là đối thủ của thằng ông nội kia.



Đặc biệt là khi tên đó dùng ánh mắt như nhìn người chết đó nhắm vào mình, hắn lại càng sợ, cả người run như cầy sấy, xém tý nữa là té c luôn rồi.



Sắc mặt Trương Văn Tráng âm trầm đáng sợ, ánh mắt tức giân quét những đệ tử đang đánh giá hắn ở xung quanh, hắn cảm giác như có vô số bàn tay tát vào mặt mình.



-Cút!



Trương Văn Tráng gầm một tiếng, trong mắt ngập tràn phẫn nộ, đứng dậy rời đi.



Hắn không cách nào nhịn được, nhục nhã như vậy, mà còn trước mặt nhiều sư muội, sư đệ như thế.



Điều này làm cho hắn có cảm giác bị sỉ nhục.




Tại ngọn núi đại sư huynh tọa lạc.



Phương Vĩ Phong ôm đầu khóc, nức nở như một em gà thường đứng Tân Sơn.



-Đại sư huynh, cái tên Nhân tộc đó thật sự quá kiêu ngạo, không chỉ đánh Trương sư huynh lại còn làm nhục ngài.



Phương Vĩ Phong sướt mướt kể lể.



-Trương sư huynh kêu hắn nói xin lỗi xem như bồi thường, nhưng hắn lại ăn nói ngông cuồng, nói Trương sư huynh không có tư cách nói chuyện cùng hắn, muốn cho ngài tự mình đến xin lỗi hắn.



Sắc mặt Liễu Ngân âm trầm bất định, hiển nhiên có chút phẫn nộ.



Trong Vân Tông, lại dám động thủ giáo huấn người của hắn, là không để hắn vào mắt cũng như chả thèm chừa cho hắn tí mặt mũi nào.



Vân Hà trưởng lão rốt cuộc tìm được tên này ở đâu về, lại vô pháp vô thiên như thế.



-Văn Tráng, điều Phương sư đệ nói là sự thật, Nhân tộc kia thật sự nói như vậy?



Liễu Ngân trầm giọng hỏi.



-Đại sư huynh, Phương sư đệ nói đúng, tên kia xác thực đã nói như vậy.



Trương Văn Tráng cảm thấy mình vô cùng mất mặt, đường đường là một cường giả Bất Tử cảnh, lại bị một tên Nhân loại dạy dỗ, chuyện này, với hắn là một sự sỉ nhục.



Thế nhưng hắn biết, thực lực của mình không bằng người ta, nhưng hắn nuốt không trôi cục tức này.



Phương Minh rõ ràng chỉ là Động Thiên cảnh, sao có khả năng là đối thủ của hắn.



Điểm này, Trương Văn Tráng không nghĩ ra, mà có nghĩ cũng không thông.



Coi như là yêu nghiệt, nhưng tu vi cách biệt cũng không thể chèn ép hắn không ngẩng đầu lên được như thế.



-Tốt, rất tốt, đã như vậy, ngày mai ta phải đi gặp hắn một lần, nhìn xem, hắn có bản lĩnh gì.



Liễu Ngân tức giận nói, trong mắt lập loè một tia hung ác.



Phương Vĩ Phong nghe việc đại sư huynh sẽ tự thân ra mặt, vô cùng hưng phấn.



-Có đại sư huynh ra tay, cho dù tên này có lợi hại thế nào cũng sẽ như một con chó chết, bị huynh chà, huynh đạp dưới chân mà thôi.



Phương Vĩ Phong nịnh nọt, nhưng không có chút tác dụng nào.



Liễu Ngân thân là đại sư huynh, cùng mấy người khác tranh sáng tranh tối, nếu chuyện này truyền đi, sư đệ của mình bị người khác khi dễ mà hắn lại không có bất kì hành động đáp trả nào, tất nhiên sẽ trở thành một câu chuyện cười, bị người ta chọc quê, nghẹn khuất mà chết mất.