Tối Cường Hệ Thống

Chương 623 : Máy Thu Thanh Có Thể Đổi Băng Từ

Ngày đăng: 10:14 30/04/20


Người dịch: Minh Thư

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Lâm Phàm vốn cho rằng bí kỹ này vô cùng cường đại và mỹ lệ, thế nhưng sau khi Dung Hợp mới phát hiện tư thế của có chút xấu xí.



Nếu như hình dung thì đó chính là tư thế dung hợp trong thất long châu mà kiếp trước trước hắn thường nhìn thấy?



Trước tiên, nhảy một vũ đạo như đùa giỡn, sau đó hai ngón tay chỉ trỏ rồi hô to một tiếng “Dung hợp”. p/s ae có thể hiểu như mấy phim siêu nhân gao.



- Ai u ta xxx, trời ạ! không biết hệ thống này rốt cuộc từ đâu tới, không hiểu nó thông minh hay ngu ngốc nữa.



Lúc này, Lâm Phàm bất đắc dĩ, nhưng dù thế nào cũng chỉ yên lặng mà thừa nhận.



Ông bà ta thường nói, có còn hơn không.



- Aiiii, phải nâng cao thực lực mới được, tận lực không đụng đến những kẻ địch biến thái, hạn chế dùng cái chiêu này.



Lâm Phàm cảm thán nói, hết thảy đều phải dựa vào nỗ lực chính mình.



Nếu như triển khai trò dung hợp này trước mặt người khác, không bị người ta cười đến rụng răng mới lạ.



Sau đó Lâm Phàm lấy Thanh Minh Cổ Chung ra.



Khí linh bên trong Thanh Minh Cổ Chung đã bị hàng phục, sau khi trải qua sự dạy dỗ biến thái của Lôi Đình Pháp Vương, nó đã thay đổi rất nhiều trở nên cực kỳ thành thật.



- Món bảo bối công kích tâm thần, làm sao mới có thể luyện chế đây? Lâm Phàm sờ cằm, bắt đầu suy tư.



Hiện tại Thanh Minh Cổ Chung còn chưa đủ mạnh, thế nhưng đối với người bình thường, có thể có được Thanh Minh Cổ Chung là đại hỷ sự.



Với Lâm Phàm, Thanh Minh Cổ Chung vẫn chưa được.



“Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên.”



“Phi Thiên.”



Những bảo bối mình đang có cái nào không mạnh, không phải biến thái chứ.



“Thanh Minh Cổ Chung” này nếu là bảo bối công kích tâm thần duy nhất của mình, tự nhiên không thể tầm thường được, nhất định phải cho nó càng mạnh, càng biến thái hơn.



Ngón tay Lâm Phàm vẩy một cái, một đám lửa bay lên.



Tuyệt phẩm Đạo khí “Thanh Minh Cổ Chung” dưới sự thiêu đốt của đoàn hỏa diễm từ từ hòa tan, lấy trình độ luyện khí của Lâm Phàm bây giờ, bất kỳ bảo bối nào cũng đã hiểu rõ, dù sau khi hòa tan cũng có thể phục hồi lại như cũ.



Đấu chiến thần tiễn của Chấn Quân Vương cũng là một kiện bảo bối, tuy rằng sức mạnh trong đó đều bị hấp thu thế nhưng chất liệu luyện chế nên nó vẫn vẫn còn ở đó.



- Nên luyện chế như thế nào đây? Thật phiền phức, vậy thì xem vận khí đi. Lâm Phàm thật không nghĩ ra nên làm thế nào nên cuối cùng để hệ thống tự động luyện chế.



Toàn bộ tài liệu đều nổi bồng bềnh giữa không trung.



Rèn luyện!



Tất cả tài liệu trân quý đều đã được loại bỏ hết tạp chất, sau đó được dung nhập vào Thanh Minh Cổ Chung.




- Chuyện này...



Lâm Phàm trợn tròn mắt, bởi vì công hiệu của cái máy thu thanh này có chút mạnh mẽ.



- Chủ nhân, sao dừng lại rồi, thật hồi ức, ta cảm giác như trở về lúc còn nhỏ vậy.



Lôi Đình Pháp Vương chạy ra nói với Lâm Phàm.



- Đúng đấy, nhiệt huyết sôi trào.



Thượng Cổ Đại Yêu di chuyển thân thể, tuy nhiên lại không tìm được loại cảm giác vừa nãy.



...



Lâm Phàm nhìn mấy tên này thì trực tiếp im lặng, không muốn nói chuyện nữa.



- Bế quan kết thúc.



Lâm Phàm từ dưới vực sâu đi ra, Cổ Tộc Chí Cao đã rời đi mình lại an toàn.



- Bây giờ nên đi đâu đây?



- Đúng rồi, đi nhìn sào huyệt của Uy Quân Vương một chút, lần chiến đấu này tổn thất không ít của cải, lấy địa vị của Uy Quân Vương, chắc có không ít tích trữ, thuận tiện đồ sát thêm một ít Cổ Tộc chọc tức Chí Cao chơi.



- Ha ha, làm thế đi.



Lâm Phàm nói được làm được, hóa thành cầu vồng tiêu tan trong đất trời.



Ở phương xa.



Đám người Vân Tông chủ ngừng lại.



- Vân Tông chủ, đa tạ.



Tông chủ Võ Đế Tông, Võ Hà cảm kích nói.



- Không sao, đều là chủng tộc Đại Thiên thế giới, tự nhiên không thể nhìn Cổ Tộc làm vậy.



Vân Tông chủ cười nhạt, không để chuyện này trong lòng.



- Không ổn rồi, tượng đá của Võ Đế vẫn còn ở chỗ đó.



Lúc này Võ Hà đột nhiên phản ứng lại.



Khuôn mặt nhỏ của Vân Tông chủ đỏ ửng.



- Ai nha, chí bảo như chắc bị Cổ Tộc lấy đi rồi.



- Ta... Ta.



Trong lòng Võ Hà vô cùng hối tiếc, tại sao lúc đi không nghĩ đếm mang nó theo chứ.