Tối Cường Hệ Thống

Chương 624 : Các Ngươi Cứ Tự Nhiên

Ngày đăng: 10:14 30/04/20


Người dịch: Minh Thư

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Trong cánh đồng hoang vu của Cổ Thánh Giới, có một bóng người nhàn nhã cất bước đi. Một ít Cổ Thú nhìn thấy sinh linh này xuất hiện trước mắt, tự nhiên dị thường mừng rỡ, bởi vì đối với Cổ Thú thì sinh linh các chủng tộc là mỹ vị.



Đáng tiếc, kết quả cuối cùng lại rất thê thảm, không chỉ ăn không được người ta mà ngược lại trở thành mỹ vị của sinh linh đó.



- Ai, tháng ngày này thật sự quá nhàn nhã.



Tâm tình Lâm Phàm không tệ, sau khi bế quan, thu hoạch khá dồi dào, không chỉ luyện chế ra bảo bối quỷ khóc thần sầu Lục Âm Cơ, mà còn ngưng luyện ra đệ tam Nguyên Thần, sau này đánh nhau cũng không sợ đánh không lại người ta.



- Lạp lạp lạp lạp!



Tiếng ca nhàn nhã từ miệng hắn truyền ra, trong đất trời vang dội thanh âm Lâm Phàm.



- Uy Quân Vương, Chấn Quân Vương, Tề Quân Vương cũng đã bị bổn thiếu gia gài bẫy, đại bản doanh bọn họ nhất định đang trống vắng, tiểu gia chỉ cần hạ chút công phu là có thể cướp sạch của cải ở đó rồi.



Lâm Phàm đã làm xong chuẩn bị, mục tiêu đầu tiên là Uy Quân Vương sau đó tiện đường đi tìm Tiên Thiên chi mộc, khi đó ngũ hành đầy đủ Yêu Thành lên cấp, bổn thiếu gia sẽ có một cái chí bảo chân chính.



Bây giờ cứ để Cổ Tộc Chí Cao lớn lối, Lâm Phàm không gấp, cứ từng bước chậm rãi nâng cao thực lực, đến cuối cùng làm một trận với hắn.



- Tiểu hữu phía trước, xin dừng bước!



Vừa lúc đó, Lâm Phàm nghe có ai gọi hắn từ phía sau.



Lâm Phàm sững sờ, có chút kinh ngạc, lấy tu vi của mình hiện giờ mà có người ở phía sau lại không nhận ra, thật quỷ dị.



- Ngươi là ai? Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.



Người trước mắt này, tuổi đã già, thân thể có chút lọm khọm, giống như dãi dầu sương gió. (ý nói gặp nhiều sóng gió)



- Tiểu hữu, ngươi khoẻ không? Lão phu chính là Tọa Sơn lão ông, có thể cùng kết bạn mà đi không? Ông lão cười nhẹ nói.



Lâm Phàm nhìn lão đầu trước mặt, cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh, thành viên của một trong thượng cổ thập đại hung thú, Cự Long tộc.



Hơn nữa sao vừa nhìn, lại cảm thấy không phải là một con rồng tốt.



Tuy lão đầu này cười rất xán lạn, nhưng nụ cười này tràn đầy miễn cưỡng.



- Ha ha, trong hoang sơn vắng vẻ, lão đầu ngươi muốn đi đâu, làm gì vậy?




- Các ngươi là? Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.



Tâm thần tên tuỳ tùng sau lưng Lâm Phàm ngưng lại, hơi căng thẳng thế nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như nước, không nhìn ra chỗ nào không ổn.



- Ngươi có thấy một tên thanh niên trẻ đi ngang qua nơi này hay không?



Mở miệng chính là một người đàn ông, trên trán tên này có một dấu ấn hình ngọn lửa, khí tức cũng mạnh nhất trong đám người này.



- Nếu như ngươi thấy hắn, thì nhất định phải nói cho chúng ta biết, tuyệt đối không được giấu diếm, tên kia lòng dạ độc ác, nếu ngươi giúp hắn ẩn giấu, kẻ chết cuối cùng chính là ngươi.



Một cô gái có ngữ khí băng lãnh lạnh lùng nói.



- Hắn là ai?



Tên nam tử thứ nhất mở miệng chỉ vào Tọa Sơn lão đầu hỏi.



- Mấy vị cao nhân, ta là tuỳ tùng của thiếu gia. Tọa Sơn lão đầu giành nói trước.



- Chờ đã!



Lúc này Lâm Phàm lên tiếng.



- Các ngươi hỏi vấn đề hơi nhiều, ta phải trả lời từng cái cho chắc chắn.



- Thứ nhất ta không thấy một tên nam tử trẻ tuổi nào.



- Thứ hai, nếu như ta nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi nào đó, sẽ nói cho các ngươi biết.



Tọa Sơn lão đầu thấy sinh linh này trả lời từng câu hỏi của bọn họ, trong lòng nở nụ cười, lão tử đã cùng sinh linh này làm giao dịch, sao hắn để lộ ta ra ngoài cơ chứ.



Nhưng lời nói kế tiếp làm hắn trợn tròn mắt.



-Thứ ba, hắn không phải là tùy tùng của ta, hắn vừa mới xuất hiện sau lưng ta thôi, nói bị người đuổi giết sau đó cho ta một viên đan dược, kêu ta giúp hắn ẩn giấu thân phận, thế nhưng vừa rồi, vị tiểu thư xinh đẹp này nói rằng hắn sẽ giết ta nên ta cảm giác nên nói ra thì hơn.



Sau khi nói xong câu đó, Lâm Phàm lập tức lùi lại rất xa.



- Ta nghĩ lão đầu này chính là người các ngươi muốn tìm, có chuyện gì thì các ngươi cứ tự nhiên, chuyện này không liên quan đến ta. Lâm Phàm nói.



Trong chớp mắt, không khí hiện trường đột nhiên thay đổi.