Tối Cường Hệ Thống

Chương 647 : Khiêu Chiến Quần Lang

Ngày đăng: 10:15 30/04/20


Người dịch: Minh Thư

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



- Các ngươi đã xem lâu như vậy, tất cả ra đi.



Lâm Phàm sải bước đi tới, từng bước từng bước chấn động, thô bạo, vênh váo nhìn hư không, quan sát những cường giả kia. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Những người này tự cho mình là ngư ông, đáng tiếc bọn họ lại không biết tiểu gia chính là đạo tặc chuyên nghiệp, chuyên môn đánh cướp ngư ông. Hư không hoàn toàn yên tĩnh, các đại năng giả ẩn giấu trong đó hai mặt nhìn nhau, không biết cái tên này muốn làm gì?



-Thí chủ, đang muốn làm gì vậy?



Thích Già Tôn giả nghi ngờ hỏi.



Những cường giả vừa mới độ hóa lúc trước đang trong Động Thiên phật quốc, ngày đêm cầu khẩn. Tín ngưỡng cuồn cuộn không ngừng tăng trưởng, đối với Thích Già Tôn giả mà nói, những cường giả lúc trước đã quá đủ rồi.



-Ăn cướp đây. Khôn hồn thì giao tất cả tài vật ra.



Lâm Phàm lạnh nhạt nói, như đang nói một chuyện hết sức tầm thường. Tình cảnh bây giờ đối với Thích Già Tôn giả, có chút không ngờ.



-Ăn cướp... Bọn họ?



Thích Già Tôn giả trợn tròn mắt, tuy rằng cái này rất hay, thế nhưng không thể làm càn như vậy a. Các cường giả trốn trong hư không, kinh dị kêu một tiếng, họ đang phân vân không biết tên này đang muốn làm gì? Đối với bọn hắn mà nói, chuyện nhỏ như như vậy bọn họ làm sao có khả năng để ý tới. Bởi vậy có một vài cường giả biết năm toà Huyết Sơn này cũng không có bí mật gì. Họ đã chuẩn bị ly khai nơi này, đi nơi khác tìm kiếm thi hài Huyết Mang Ma Tôn.



-Hừ, nếu không giao, vậy bản Đế mời các ngươi dừng chân ở đây một chút.



Lâm Phàm thấy không có người nào giao ra. Liền xòe năm ngón tay, chụp vào hư không, một tiếng ầm ầm vang lên. Hư không bắt đầu sụp đổ, có rất nhiều cường giả trong đó đều bị ép đi ra.



-Hắn muốn làm gì vậy?



Mộ Mãn Phong lông mày ngưng lại, hắn bắt đầu cảm nhận được sức ép của hư không. Đột nhiên toàn thân chấn động, hắn phát hiện một nguồn sức mạnh rất mạnh mẽ, gần như không thể địch lại được.



-Tốt lắm, sức mạnh thật cường hãn!




Ngọc Lưu Thiên toàn thân toát mồ hôi lạnh, hắn không nghĩ tới thực lực của gia hỏa lai lịch không rõ kia lại mạnh đến không ngờ.



-Ngọc Thần Thượng Thanh Thuật.



Ngọc Lưu Thiên đã từng thua trong tay Mộ Mãn Phong, trong lòng đã sớm oán hận vạn phần. Nếu như lần này lại thua dưới tay một tên gia hỏa không biết lai lịch nữa thì đó là một chuyện không thể nào nhịn. Trong chớp mắt, một đạo cầu vòng hiện ra, một chưởng của Ngọc Lưu Thiên liền đánh nát bàn tay khổng lồ của Lâm Phàm. Lập tức có ba đạo bạch khí trực tiếp bay ra từ phía sau Ngọc Lưu Thiên, ba đạo bạch khí này lập tức xông thẳng đến đường chân trời. Có thể cảm nhận được một đạo khí tức mênh mông đột nhiên bạo phát từ đó.



-Nguyên lai, người này lúc giao thủ cùng mình, chưa lộ hết thực lực.



Mộ Mãn Phong thấy cảnh này, trong lòng ngưng lại. Hắn đột nhiên cảm giác được, một luồng kiếm ý bén nhọn từ trong hư không thẩm thấu ra, đột nhiên chém tới về phía bọn họ.



-Tiểu tặc, ngươi dám ra tay với chúng ta.



-Tất cả các người cùng lên đi, mình ca cân hết.



Giờ khắc này Lâm Phàm cũng không chỉ động thủ với Ngọc Lưu Thiên. Mà còn đánh ra vạn vạn kiếm ý bàng bạc tựa như thác lũ về những cường giả kia. Lâm Phàm nhìn tình cảnh trước mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười, thân hình lấp lóe, bỏ chạy về phương xa.



-Kẻ có gan thì đuổi theo bản Đế đi.



Bây giờ, Lâm Phàm chỉ có một ý nghĩ, chính là chạy trốn. Bây giờ nếu gây ra hỗn chiến, nếu con lừa trọc kia vẫn muốn đi cùng mình, thì cũng phải xuất ra bản lãnh.



-Tặc tử, có giỏi thì đừng chạy.



Đông đảo cường giả giận dữ, không lo nghĩ nhiều. Phi thân vào trong hư không, đuổi theo Lâm Phàm.



-Thí chủ, ngươi…



Thích Già Tôn giả giờ này choáng váng. Thấy Lâm Phàm chạy trốn, trong thời gian ngắn không kịp phản ứng. Nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại.



-Thí chủ, chờ ta với.