Tối Cường Hệ Thống
Chương 7 : Sư huynh, huynh là người rộng lượng a
Ngày đăng: 10:05 30/04/20
Dịch & biên: †Ares†
oOo
- Tại sao…
- Tại sao ngươi còn có thể đứng lên…
- Nghê Minh Dương ta, bốn tuổi nhập tông, mười tám năm mỗi ngày như một không ngừng cần cù tu luyện, cuối cùng đạt tới Hậu Thiên cấp tám, trở thành ngoại môn đệ tử, vì sao hiện giờ ta lại không thể đánh ngã cả một kẻ chưa đến Hậu Thiên… Vì sao?
Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương từ từ lăn xuống hai hàng nước mắt trên mặt thì có chút không đành lòng.
Hình như mình tạo ra đả kích quá lớn với hắn.
Tuy Thánh Ma Tông là ma môn, nhưng trong một năm này, Lâm Phàm cũng chưa từng thấy chuyện gì tàn nhẫn xảy ra.
Tuy rằng thường có bao cát chết đi, nhưng cũng chẳng thể trách ai, nếu đã trở thành bao cát thì phải có giác ngộ như vậy.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, một tay khoác lên vai Nghê Minh Dương.
- Nghê sư huynh…
- Ngươi không cần nói, ta có thể tiếp thụ được, thế gian thiên tài xuất hiện lớp lớp, loại người như ta chỉ có thể dùng vô số mồ hôi để thay cho thiên phú, không so nổi với thiên tài.
Nghê Minh Dương lau nước mắt nói.
Loại chuyện này đối bất luận kẻ nào mà nói, cũng như sấm sét giữa trời quang.
- Không phải, Nghê sư huynh, đệ chỉ muốn nói chuyện với huynh, hy vọng huynh không quá tức giận.
Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương nói, trong suy nghĩ của Lâm Phàm, người này coi như không tồi.
Nếu sớm biết điều này, mình sẽ không quá mức như vậy, cố ý ngã nằm xuống đất một lúc cũng có sao.
Chẳng qua giờ nói cái gì cũng đều chậm rồi.
- Từ nay về sau, đệ và ta là sư huynh đệ đồng môn, không cần khách khí như vậy. Bên ngoài có những kẻ xưng chính đạo, xếp chúng ta vào ma môn bị ma hóa, nhưng chỉ cần thời gian, đệ sẽ phát hiện ma môn chúng ta so với cái đám gọi là chính đạo còn có tình nghĩa hơn.
Nghê Minh Dương nói.
- Tốt, Nghê sư huynh một lời lộ rõ tấm lòng bao dung, để đệ bái phục không thôi, như vậy đệ xin đắc tội.
Lâm Phàm vừa nghe vừa cảm động khóc ròng ròng, đây mới đúng là một môn phái a.
Cái gì ngươi lừa ta gạt, ta tu vi cao hơn ngươi, muốn giết chết bọn ngươi v.v… mấy tình tiết trong tiểu thuyết, hoàn toàn chính là gạt người.
- Ta là người rộng lượng, coi như đệ đắc tội ta, ta cũng sẽ không tức giận. Chờ ta dẫn đệ đi gặp sư huynh, lại đưa đệ nhập môn, đệ coi như là sư đệ của ta.
Nghê Minh Dương ưỡn ngực nhìn Lâm Phàm, khí thế phong thái của sư huynh như một làn sóng ập mạnh đến.
- Tốt, có những lời này của Nghê sư huynh, đệ cũng yên lòng.
Lâm Phàm mừng rỡ nói.
- Không có…
Lâm Phàm vội vàng nói, xem lắm tiểu thuyết xem ra lậm rồi.
Hiển nhiên Nghê Minh Dương không có tin tưởng lời Lâm Phàm:
- Loại việc ngươi lừa ta gạt này rất ít xảy ra ở Thánh Ma Tông, từ khi Thánh Ma Tông thành lập tới nay, trải qua hưng thịnh cùng suy yếu, đã hiểu quá rõ nội đấu vĩnh viễn đều là đại họa với tông môn.
- Đã rõ, Nghê sư huynh, hai ngày sau là lúc ngoại môn sát hạch, kỳ thật đệ đợi rồi tham gia cũng được.
Lâm Phàm nói.
- Đệ là thiên tài, khi có người báo lên Mạnh sư huynh không tin, ta cũng thế, nhưng giờ ta tin chắc đệ chính là thiên tài, mà bất kỳ thiên tài nào cũng đều là vốn quý của tông môn, còn cái việc khảo hạch chậm chạp lãng phí thời gian kia chỉ là ngưỡng cửa cho người tầm thường mà thôi.
Nghê Minh Dương nói.
Lâm Phàm gật gật đầu, bầu không khí có chút áp lực ở một khắc này không còn sót lại chút gì.
- Nghê sư huynh, ngưỡng cửa của chúng ta là cái gì?
Lâm Phàm hỏi.
Nghê Minh Dương nhìn Lâm Phàm, tiếp đó nhẹ giọng nói:
- Đi vào cảnh giới Hậu Thiên là bước qua thềm cửa, Tiên Thiên là mở cánh cửa nhỏ, Nhập Thần lại là một cánh cửa lớn hơn. Đối với tông môn, trong một ngàn người, có thể có một người đi vào cảnh giới Nhập Thần đã đủ để hưng thịnh rồi. Những chuyện này về sau đệ sẽ biết, giờ không còn sớm nữa, Mạnh sư huynh chắc chờ cũng sốt ruột rồi.
- Vậy còn hắn?
Lâm Phàm chỉ chỉ tuyệt thế mỹ nam đang ngất trên mặt đất.
- Hắn có công tiến cử nhân tài, sau này ta sẽ đưa phần thưởng cho hắn, đi thôi.
Nghê Minh Dương nói.
Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời cả kinh, ca fu-ck, hóa ra tới cuối cùng mình là một cái bánh bao a.
Chẳng qua quên đi.
Nhìn bộ mặt tươi cười của Nghê Minh Dương, hẳn là hàng này cũng có khen thưởng.
Một chút áy náy ban nãy, ở một khắc này không còn sót lại chút gì.
Hơn nữa nếu tiến vào ngoại môn, vậy về sau…
Khà khà…
Giờ khắc này, Lâm Phàm nở nụ cười tiện tiện.*
(Tiện: kết hợp của bỉ ổi, xảo trá, gian tà nhưng ý gây cười nên để nguyên)
-----oo0oo-----